Con đường nội bộ thuộc biệt phủ của trưởng hoàng tử Phổ Trực có nhiều cổ xe ngựa nối tiếp nhau hai bên đường. Khách mời chủ yếu là các quý tộc trẻ, con cháu của các vị quan trong triều đình. Vì hạn chế việc có nhiều người mang binh khí vào trong phủ nên mỗi khách mời chỉ có thể mang theo một hộ vệ bên cạnh dù trước đó có bao nhiêu người hộ tống đến đây.
Nơi tổ chức tiệc là một sảnh rất rộng, ở giữa là một hồ nước khá lớn, ở giữa hồ nước lại có một sàn đá hình tròn rộng dùng cho những màn biểu diễn của vũ nương với bốn chiếc cầu nối sang. Xung quanh hồ nước là khu vực tiếp khách, các bàn tiệc đã được chuẩn bị sẵn sàng, đèn nến lung linh.
Người vào phủ phải đưa thiếp mời cho hộ vệ kiểm tra trước khi vào trong. Điều này thực ra chỉ đề phòng những người lần đầu được mời hoặc lạ mặt. Các vị hoàng tử và những người có vị trí quan trọng khác hay đã quen thân với trưởng hoàng tử thì không cần quan tâm đến. Tiệc chưa bắt đầu dù khách đến dự đã khá đông nên mọi người chào hỏi nhau hoặc hợp lại từng nhóm trò chuyện. Ngoài khu vực đãi tiệc có rất nhiều hộ vệ canh gác, khách dự tiệc không được tự ý di chuyển sang khu vực khác nếu không được hoàng tử Phổ Trực đích thân đưa đi.
Hoàng tử Bác Lăng vừa bước đến bậc cửa thì hộ vệ canh gác và những người khác cùng cúi đầu hành lễ chào. Nghe thấy giọng nói vui vẻ của ai đó ở phía xa chỗ con đường thì quay lại nhìn, Bác Lăng thấy đó là xe ngựa của hoàng tử Diêng Chí thì không vội đi vào mà đứng lại chờ. Giọng nói kia là của Đoảng Trạch đang đứng cạnh xe ngựa chờ Diêng Chí và người hộ vệ bước xuống xe. Khi nhìn thấy người hộ vệ bên cạnh Diêng Chí thì một nét cười nhẹ thoáng hiện trên môi của Bác Lăng. Đoảng Trạch vui vẻ vừa đi bên cạnh Diêng Chí vừa trò chuyện, có lúc như nói với cả người nữ hộ vệ kia. Khi đi đến cổng và nhìn thấy Bác Lăng đang chờ họ thì hộ vệ bên cạnh hai vị hoàng tử hành lễ chào, Diêng Chí và Đoảng Trạch cũng lễ phép chào anh trai của họ. Bác Lăng khẽ gật đầu đáp lại, giọng nói lãnh đạm dù trước đó đã đứng chờ họ đến.
– Đã lâu không thấy cả hai người cùng đến. Phổ Trực nhất định sẽ thấy rất vui đây.
Diêng Chí mỉm cười, chưa kịp nói gì Đoảng Trạch đã nhanh miệng đáp lời:
– Vậy thì hay quá! Lâu lắm rồi chúng ta không có dịp cùng nhau uống rượu. Hôm nay phải uống thật nhiều mới được. Nhanh nhanh vào trong xem, có vẻ đã nhộn nhịp lắm rồi.
Nói xong là Đoảng Trạch đi thẳng vào bên trong ngay, nhìn ngó xung quanh đến vui mắt. Tất cả mọi người nhìn thấy các vị hoàng tử đi đến thì đều cúi đầu hành lễ. Lúc này mọi người cũng bắt đầu tập trung vào sảnh tiệc vì có vẻ khách mời đã đầy đủ.
*
Bước vào trong sảnh tiệc đông người, chủ tiệc vẫn chưa xuất hiện. Nhiều người đến chào hỏi các vị hoàng tử và cũng tranh thủ trò chuyện, nhiều người còn cố gắng xưng danh để các hoàng tử biết họ là ai, có mối quan hệ với vị quan nào. Bác Lăng vẫn đang đi cùng Diêng Chí và Đoảng Trạch nên xung quanh họ đông người hơn hẳn. Đến lúc ngoài cửa xuất hiện một người đi vào trong bộ váy màu hồng, theo sau là hai nữ tuỳ tùng thì Bác Lăng cũng rời đi. Lúc vào trong sảnh tiệc, Bác Lăng đã quan sát xung quanh nhưng không nhìn thấy người muốn gặp, sau lại hay nhìn ra cửa như để canh chừng, cuối cùng người hắn chờ cũng đã đến. Diêng Chí hướng mắt nhìn theo Bác Lăng, khi nhìn thấy người mà Bác Lăng muốn đến gặp thì hắn có chút nghi ngại. Nhìn cách hai người đó trò chuyện với nhau thì Diêng Chí không hiểu từ bao giờ họ lại thân nhau như vậy, lại vừa nhớ ra đã từ lâu người kia không đến phủ để tìm gặp hắn nữa rồi. Gương mặt xinh đẹp cùng nụ cười tươi sáng đó bây giờ đang ở cạnh Bác Lăng, đôi lúc lại khẽ nghiêng đầu nói gì đó vào tai Bác Lăng và hai người cùng cười. Ngườiđó cười rất tươi và Bác Lăng cười rất nhẹ. Một cảm giác nằng nặng trỗi lên trong ngực, Diêng Chí tự ngẫm tại sao bản thân lại có cảm giác đó dù mấy tháng qua hắn chẳng có mải mai nào nhớ tới những chuyện ngày xưa, dù có nghĩ tới cũng không có cảm giác như bây giờ.
– Ai lại muốn ở cạnh bể nước lạnh như Bác Lăng chứ? Đang tính toán cái gì nữa đây?
Đoảng Trạch than thở bên cạnh Diêng Chí, liếc mắt nhìn sang đã thấy Diêng Chí nhìn mình rất xa lạ thì hắn nuốt khan rồi chỉnh lại áo ngoài, chớp chớp mắt.
– Lại bàn ngồi nào. Mọi người cũng đang ổn định chỗ ngồi rồi đó, có lẽ Phổ Trực sắp đến rồi.
Đoảng Trạch đưa một ngón tay khều khều vai của Diêng Chí. Diêng Chí không nói gì chỉ gật gật đầu. Họ cùng hai người hộ vệ của mình đi lại bàn tiệc của mình, vừa lúc trưởng hoàng tử đi vào từ cửa lớn, theo sau là một nhóm tuỳ tùng. Mọi người trong sảnh lại lần lượt hành lễ chào trưởng hoàng tử. Khi đi ngang qua chỗ của Diêng Chí rồi lại nhìn thấy Đoảng Trạch thì nụ cười của Phổ Trực bớt phấn khởi đi dù khuôn miệng vẫn không hề xê dịch. Khi Phổ Trực ngồi vào bàn ở phía chính diện và nói vài lời chào đón khách mời thì tiệc bắt đầu. Tiếng nhạc du dương bắt đầu vang lên từ chỗ dàn nhạc công ở vị trí trên gác gỗ, một nhóm vũ nương xuất hiện nối theo nhau đi vào trong và lướt qua trước mặt các bàn tiệc, đi qua mấy chiếc cầu dẫn đến chỗ sàn đá ở giữa hồ nước.
Đoảng Trạch vừa rồi còn kéo Hoài Sa đến gần trò chuyện, nói cho nàng nghe nhiều thứ linh tinh nhưng liền sau đó là mở to mắt nhìn theo nhóm vũ nương. Hoài Sa cũng nhờ vậy mà thoát được, nhẹ nhàng lùi về phía sau lưng rồi sau đó không còn đứng ở vị trí hộ vệ nữa và cũng không thấy nàng ở chỗ nào trong sảnh tiệc.
Diêng Chí có vẻ không quan tâm đến sự vắng mặt của hộ vệ thân cận, cũng không để tâm lắm đến màn trình diễn trước mắt mà rất thường nhìn sang phía hoàng tử Bác Lăng và người bên cạnh hắn. Ly rượu trong tay có vẻ nhạt nhẽo nên Diêng Chí uống hết ly này đến ly khác. Không khí bữa tiệc náo nhiệt, người này đến người khác rời bàn mình đến bàn người khác mời rượu, chủ tiệc dĩ nhiên là bận rộn hơn hẳn vì phải tiếp rượu liên tục.
Diêng Chí hơi nghiêng đầu nhìn qua vai mình về phía sau, người đã lẻn ra ngoài vẫn chưa quay lại. Hắn lại rót rượu vào ly, lúc này tâm trạng lại trở nên lo lắng. Chợt nhìn thấy một hộ vệ trong phủ đi vào từ lối cửa bên hông sảnh lớn, đi thẳng đến bàn tiệc của Phổ Trực và gấp rút nói vào tai của hắn. Phổ Trực đang cười vui vẻ, sau khi nghe tên hộ vệ nói gì đó thì ánh mắt như loé lên tia lửa, đảo mắt nhìn một vòng quanh sảnh tiệc rồi đứng dậy đi nhanh qua lối cửa bên hông khi nhận thấy hắn có vắng mặt lúc này cũng không sao.
Diêng Chí nhìn thấy Phổ Trực rời đi thì biết đã có chuyện quan trọng xảy ra, hơn nữa, chuyện đó hắn cũng có phần nên cũng đứng dậy và âm thầm rời khỏi sảnh tiệc. Bác Lăng ở gần đó cũng nhẹ nhàng đi khỏi, người ngồi bên cạnh hắn cũng níu tay đòi theo. Bác Lăng không biết chuyện gì đang xảy ra, nhưng vì thói quen thường quan sát xung quanh và đặc biệt chú ý những người quan trọng nên khi có điều bất thường hắn đều muốn biết ít nhiều. Nghĩ rằng không thể có gì ảnh hưởng đến mình nên Bác Lăng nắm tay người kia và cùng đi. Mọi người trong sảnh tiệc vẫn đang vui vẻ cùng nhau, dù có người nhìn thấy các hoàng tử đều vắng mặt nhưng cũng không ai thắc mắc gì cả.
*
Diêng Chí đi ra ngoài hành lang bên hông sảnh tiệc thì không thấy có hộ vệ canh chừng, Phổ Trực vừa rẽ ở phía cuối hành lang và khuất dạng. Diêng Chí nhanh chân đi về phía đó, hắn chắc rằng việc mà Hoài Sa đang làm đã có bất trắc, vừa đi hắn vừa suy nghĩ đến khả năng xấu nhất thì làm sao có thể bảo vệ được nàng. Diêng Chí căng thẳng đến mức không hề hay biết phía sau lưng cách một đoạn cũng có hai người đang đi theo.
Phổ Trực cùng rất nhiều hộ vệ kéo đến một khu nhà riêng biệt có bố trí nhiều hộ vệ canh gác. Một người chạy đến nói gì đó rồi lại chỉ tay về phía vườn cây. Phổ Trực phát tay ra lệnh cho hộ vệ chạy nhanh về phía đó như đang muốn tìm kiếm thứ gì đó hoặc một ai đó. Chính Phổ Trực cũng nhanh chân đi về phía vườn cây trong khi rất đông hộ vệ vẫn ở lại vị trí canh giữ khu nhà kia.
Diêng Chí nép ở một phía xa xa quan sát, lúc này đã chắc chắn Hoài Sa khả năng cao là bị phát hiện khi đang hành động tìm kiếm chỗ bí mật trong phủ nơi có chứng cứ gắn liền với tập giấy bìa đen kia. Diêng Chí quay đầu đi đường vòng khác ra vườn cây mà không đi qua chỗ khu nhà có nhiều hộ vệ canh gác. Vừa quay lưng đã thấy hai bóng người cũng vừa rẽ sang đường vòng mà Diêng Chí định đi đến. Hắn nhận ra hai người đó, nhưng điều hắn đang quan tâm lúc này là Hoài Sa.
Chạy nhanh đến vườn hoa phía sau biệt phủ, Diêng Chí từ xa đã thấy Bác Lăng và quận chúa Yên Mặc đứng cạnh nhau ở một chỗ. Trong vườn cây rộng có nhiều lối đi ngoằn ngoèo, cây cối xung quanh và khá tối, lại có nhiều cụm giả sơn. Phổ Trực lúc này lớn tiếng quát tháo, lệnh cho hộ vệ toả ra tìm kiếm khắp nơi cho bằng được kẻ đột nhập. Một tốp hộ vệ mang đuốc chạy vào, ánh sáng toả ra khắp các lối đi. Phổ Trực quay đầu thì nhìn thấy ba người đang đứng phía sau, không có tâm trạng thắc mắc vì sao họ lại chạy theo đến đây, hắn nghĩ rằng họ đã nhìn ra vẻ căng thẳng của mình lúc nãy ở sảnh tiệc mà đi theo. Chỗ họ đứng là gần với lối đi vòng nên Phổ Trực có phần yên tâm là họ không biết đến khu nhà kia.
Diêng Chí đi nhanh đến chỗ của Phổ Trực, vờ như không biết chuyện gì hỏi:
– Có chuyện sao?
Phổ Trực như không an tâm liền chạy đi theo mấy người hộ vệ sau khi nói với Diêng Chí là có trộm vào biệt phủ. Diêng Chí dĩ nhiên không bỏ qua cơ hội mà nhanh chân chạy theo giúp đỡ anh trai. Phổ Trực không ngăn cản Diêng Chí mà tập trung quan sát. Bác Lăng và Yên Mặc cũng đi theo sau họ.
Diêng Chí lúc đầu còn e dè theo sau Phổ Trực, sau thì đi nhanh hơn hẳn. Bên ngoài bức tường cao ở phía cuối khu vườn có không ít hộ vệ canh gác khi trưởng hoàng tử mở tiệc nên chắc chắn Hoài Sa khó tránh bị phát hiện khi cố thoát ra ngoài. Từ lúc vào trong vườn cây vẫn chưa nghe có báo động nào nên khả năng cao người vẫn còn quanh quẩn đâu đây.
– Bên đây!
Diêng Chí nghe tiếng một nhóm hộ vệ thì liền chạy về phía đó. Vừa rồi nhìn thấy ánh mắt sẵn sàng hạ sát kẻ đột nhập của Phổ Trực thì Diêng Chí biết nếu bị bắt thì Hoài Sa sẽ gặp nguy hiểm. Diêng Chí nghĩ đến đường cùng có thể hắn sẽ phải dùng đến quyền điều tra của mình để cứu nàng, tất nhiên sẽ phải kinh động biệt phủ trưởng hoàng tử một phen với lệnh lục soát toàn bộ, chỉ là, nếu không tìm ra chứng cứ thì anh em có thể sẽ trở thành thế đối nghịch nhau.