Giữa lúc Mai Lang Vương đang lo lắng sốt ruột thì ngoài cổng có tiếng người đi vào. Bạch Lang ngoái lại nhìn, cậu liền thấy Lãm – Vẫn với tà áo xanh sẫm quen thuộc ấy, đang ủ rũ bước đến. Bạch Lang có hơi giật mình khi trông thấy sắc mặt tệ hại của Lãm. Hôm nay chú ấy thật phờ phạc. Người không có chút sức sống nào cả. Bọng mắt hơi sưng và đồng tử co rút hẳn lại khiến tròng trắng chằng chịt tia máu nổi rõ, nhãn thần bơ phờ.
Mai Lang Vương đưa mắt về phía Lãm, mày díu lại. Chàng đã ngờ ngợ ra nguyên do rồi. Mai Lang Vương rót một chén trà và đặt lên khay sẵn. Lãm rũ rượi thả người lên giường tre. Nâng chén trà mà chàng vừa rót lên hớp một ngụm. Hương trà bao trùm lấy đầu mũi, lan tỏa khắp cõi lòng, khiến tinh thần mệt mỏi dịu đi đôi chút. Lãm ấp chén trà trong tay, thất thần nhìn chậu mai bên vườn. Lặng im không nói một lời.
– Sao thế?
Mai Lang Vương cất tiếng hỏi.
Bộ dạng cứng rắc như tượng gỗ của Lãm hơi động đậy một chút. Đôi vai thanh tú thoáng dịch chuyển. Lãm ảo não uống thêm một ngụm trà rồi thở ra thườn thượt. Chàng ta tựa tay vào gối trái dựa và quay sang chàng, cười méo:
– Hôm qua tôi quả thật bị nàng cấm cửa đấy.
Mai Lang Vương hơi khựng lại. Đôi mắt nâu ra chiều thông cảm. Chàng không biết nói gì hơn nữa, chàng không phải là người quen nói những lời an ủi hay cảm thông dù chàng rất hiểu cho cảm xúc của Lãm. Đối với các chàng, không điều gì tồi tệ hơn cái việc bị vợ cấm cửa cả. Suốt cả ngày đã làm việc vất vả mệt mỏi, đêm trở về các chàng chỉ muốn được êm ấm vui vầy bên vợ thôi. Thật tệ hại nếu như bị nàng bỏ mặc hay hờn dỗi. Vấn đề ấy sẽ vướng vất lại trong lòng mãi và khiến tâm trạng không sao khá khẩm lên được. Áp lực công việc vì vậy mà trở nên nặng nề hơn. Khả năng tập trung sẽ bị ảnh hưởng.
– Ngươi đề nghị với ngài việc đó à?
Mai Lang Vương lẳng lặng hỏi.
– Vâng.
Lãm gật đầu, não nề dùng tay đỡ trán, nghiêng mắt nhìn lên vòm không. Hiện ra trong tầm mắt chàng là bờ tường cao hơn hai mét. Phía sau bờ tường ấy nhô lên một vài nhành mai vàng ươm. Đó là những cây mai lớn được trồng bên góc của khu vườn chính. Mai vàng nở rộ dưới nền trời xanh trong, thật là một cảnh tượng tuyệt mĩ. Đáng tiếc chàng không có tâm trạng thưởng thức vẻ tuyệt mĩ ấy.
– Hôm qua, sau khi trở về nhà, tôi đã lên tiếng đề nghị với nàng việc ấy…
Lãm chậm rãi kể.
Sau khi tan ca xong, như thường lệ Lãm rời khỏi Mai Viện và trở về nhà mình dưới thị trấn. Nhà của Lãm nằm ở con phố gần chân núi Sam. Đó là một khu nhà tương đối bệ vệ với ba ngôi năm gian quây quần vào nhau. Nhà của Lãm có một mảnh sân trước trồng đầy cây kiểng và một mảnh sân sau trồng một vài cây sứ trắng. Hoa sứ nõn nà lúc nào cũng nở trắng cây, rụng xuống sân, tỏa ra hương thơm quyến rũ.
Lãm đẩy cửa nhà bước vào, lập tức có một thiếu nữ chạy ra đón. Đó là con út của Lãm, tên Thu Hải Đường. Lãm có sáu đứa con, bốn gái hai trai. Tuổi của những đứa trẻ không cách biệt nhau lắm. Chàng và Bạch Sứ chốc chốc lại ‘sản xuất’ ra một đứa, năm này nối tiếp năm kia. Lúc họ sinh được đứa thứ sáu, Bạch Lang vẫn còn chưa ra đời.
Nguyên nhân khiến Bạch Lang ra đời chậm chạp hơn so với các con của Lãm là vì vợ chồng Mai Lang Vương luôn thực hiện ‘kế hoạch hóa gia đình’. Mai Lang Vương quá bận rộn với công việc và Sao thì chưa muốn mang thai nên mãi đến hơn một trăm năm sau, họ mới sinh ra Bạch Lang. Lãm và Bạch Sứ thì thoải mái hơn vì Lãm không phải là người đứng ở đầu tàu như Mai Lang Vương. Áp lực công việc của chàng không quá nặng nề vì vậy có nhiều thời gian dành cho con cái.
Mặt khác, suy nghĩ của hai người cũng khác nhau. Như Mai Lang Vương thì không quan trọng việc con cái lắm. Đối với chàng có một đứa con hay có nhiều đứa con cũng giống nhau cả thôi, lúc nào có con mà chẳng được. Hơn nữa đối với thần tiên như chàng, việc tạo ra hậu nhân không phải là vấn đề gì quá quan trọng. Thần tiên có cuộc sống bất tử, bất lão. Cuộc đời không bị ràng buộc bởi thời gian hữu hạn như con người. Thế nên họ không rối rít sinh con đẻ cái để làm gì, chỉ tổ tạo ra cho bản thân thêm nhiều trách nhiệm. Họ chỉ sinh con khi điều kiện công việc cho phép hoặc khi bản thân họ thật sự mong muốn. Cá biệt có nhiều đôi vợ chồng còn chẳng buồn sinh con.
Lãm dù sống ở Thần giới khá lâu và cũng thích nghi với nếp sống ở đây nhưng một vài tư tưởng cố hữu của con người vẫn còn tồn tại trong chàng. Lãm không phải là cư dân gốc của Thần giới. Chàng ta là phàm nhân do ăn ở có đức nên sau khi chết được thăng về đây. Không giống như Mai Lang Vương, Lãm quan niệm rằng trong nhà phải có nhiều trẻ con mới tốt. Con đàn cháu đống là cái phúc của đời người, tại sao lại e ngại? Nhà có nhiều thành viên thì càng thêm đông vui rộn rã. Niềm hạnh phúc lớn nhất của chàng chính là mỗi ngày trở về nhà, được nhìn thấy đàn con nô đùa bên nhau.
– Cha!
Thu Hải Đường lao vào lòng chàng, reo vang. Nàng ôm chặt lấy chàng, hớn hở vùi mặt vào lòng cha. Thu Hải Đường là con út nên được cưng chiều nhất nhà. Tính cách của Thu Hải Đường khác biệt hẳn với chàng và Bạch Sứ. Nàng hoạt bát nghịch ngợm. Phá phách số một. Nàng cũng chẳng thích đọc sách, mặc dù cả nhà ai cũng yêu sách. Thu Hải Đường năm nay đã được hơn trăm tuổi. Nàng mang bề ngoài của thiếu nữ mười bảy. Thu Hải Đường không cao, người nhỏ nhắn, khuôn mặt bầu bĩnh, hai mắt to tròn, mỗi khi nàng cười, dưới khóe môi lại lộ ra chiếc răng khểnh, đáng yêu vô cùng. Thu Hải Đường thích mặc áo tứ thân màu vàng, trên yếm thêu những đóa Thu Hải Đường hồng thắm – Loài hoa biểu trưng cho linh hồn nàng. Tóc nàng vấn cao sau chiếc mấn cách điệu thắm sắc hoa điệp, búi tóc giắt ngang một chiếc trâm bạc, đầu trâm trang trí ngọc trai. Đuôi tóc buông rũ, vắt qua vai, đổ trước yếm. Mái tóc mềm mại, mảnh dẻ, ánh lên sắc nâu cà phê.
Lãm choàng tay qua lưng con gái cưng, yêu thương ôm Thu Hải Đường vào lòng. Đôi môi mỏng đặt lên vầng trán nhỏ. Êm ái tận hưởng mùi hương non tơ quen thuộc. Tuy đứa con gái út này rất nghịch ngợm, thường phá phách khiến chàng đau đầu. Nhưng Lãm rất yêu thương nàng. Chàng cưng nàng như trứng vậy.
Hai cha con ôm lấy nhau trước cửa một lúc thì Lãm dắt tay Thu Hải Đường vào nhà. Nàng tung tăng đi bên cạnh cha. Môi ríu rít không ngừng. Thu Hải Đường đang kể cho chàng nghe hôm nay nàng đã phá phách những gì. Lãm nghe con kể mà chỉ biết cười méo. Thu Hải Đường vẫn không để ý đến biểu cảm của cha, vô tư liệt kê các trò chọc phá tinh nghịch.
Hai cha con đi vào sân, từ bên hiên nhà trái liền có tiếng gọi cất lên:
– Cha.
Lãm dời mắt về phía đó. Trước hiên nhà trái có một sập gỗ xoan đào. Cạnh sập bài trí khung võng bằng gỗ. Trên sập có một thanh niên trẻ đang ngồi uống trà. Dưới võng có thêm một thanh niên khác nằm đung đưa đọc sách.
Đó là con trai thứ hai và con trai thứ ba của Lãm – Thạch Lan và Chuông. Thạch Lan là người đang ngồi trên sập. Chàng ta vận áo dài khăn đóng màu đá. Trên vải thêu đầy những họa tiết hoa lá bằng chỉ bạc. Áo dài của Thạch Lan có tà xẻ đôi. Quanh hông quấn một tấm đai lưng lớn bằng da thú. Đai lưng được cố định bởi thắt lưng da cá sấu.
Chuông là người nằm bên dưới. Chàng ta ăn mặc hoàn toàn khác với Thạch Lan. Chuông mặc áo dài khăn đóng màu chiều biếc. Dáng vẻ thanh tú nho nhã hệt như cha vậy.
Cả hai con trai của Lãm đều tuấn tú, chỉ có điều Thạch Lan nghiêng về vẻ đẹp cường tráng rắn rỏi còn Chuông nghiêng về vẻ đẹp thư sinh tuấn mĩ. Tính cách cả hai cũng khác nhau. Thạch Lan giỏi cả văn lẫn võ, đặc biệt yêu thích vận động. Chàng hiện tại đang là phó tướng tập sự của Mai Lang Vương, lãnh nhiệm vụ trông giữ quân doanh Khau Phạ cùng Nhuận và các phó tướng khác. Chuông có văn tài lỗi lạc nhưng khả năng vận động vô cùng kém cỏi. Chàng cũng chẳng thích vận động. Chuông chỉ muốn được ở yên một chỗ và vùi đầu vào sách. Chuông hiện tại đang rỗi nghề. Chàng vốn là công chức của Thần giới nhưng vừa mới xin nghỉ việc ở cơ quan xong. Chuông là một công chức tài năng nhưng không công tác lâu dài ở cơ quan nào cả. Chàng cứ làm việc cho cơ quan này được vài ba năm rồi lại xin nghỉ và chuyển sang cơ quan khác. Hiện tại, Chuông đang tính đến việc xin đến phủ Nguyệt Vương làm một thời gian.
– Nằm đọc sách thế à?
Lãm dắt tay Thu Hải Đường đến chỗ Chuông. Trông thấy bộ dáng đủng đỉnh nằm đọc sách của con trai, Lãm lập tức cau mày nhắc nhở.
Chuông ái ngại. Mặt tỏ vẻ phiền nhiễu thấy rõ nhưng vẫn ngồi dậy, không nằm nữa. Xoa tay lên gáy chống chế:
– Con vừa nằm xuống đó thôi. Vì mỏi lưng quá ạ.
– Cái tật này nhắc mãi có bao giờ mi bỏ đâu. Toàn biện minh.
Lãm nắm tai Chuông xách lên.
– Ái! Cha! Đau! Đừng mà!
Chuông kêu oai oái.
– Ha ha ha!
Lãm thấy con nhăn nhó thì phì cười. Thu Hải Đường bên cạnh ôm bụng ngặt nghẽo. Thạch Lan vốn không hay hùa theo mấy trò đùa của cha cũng không nhịn được, quay sang bên, mỉm môi.
Sân nhà trái tràn ngập tiếng cười.
– Việc quân thế nào rồi?
Lãm ngồi xuống sập, hỏi con trai thứ hai. Thạch Lan lập tức rót chén trà đưa tới cho cha.
– Vâng, vẫn ổn ạ. Bác Nhuận bảo hiện tại không có nhiệm vụ cấp bách nào.
– Ừ.
Lãm gật đầu, lại hỏi:
– Dùng cơm xong lại đi à?
– Vâng.
– Giữ gìn sức khỏe con nhé.
– Vâng thưa cha.
Lãm đặt chén trà xuống, vươn tay đến xoa đầu Thạch Lan. Thạch Lan có chút ngượng nghịu nhưng vẫn ngồi yên. Ánh mắt Lãm dịu dàng trìu mến, tràn ngập tình thương. Đứa con trai thứ hai này… Lúc nào cũng xa nhà cả. Vì Thạch Lan phải trông giữ quân doanh nên luôn ở Khau Phạ, năm khi mười họa mới có dịp về nhà một lần. Làm việc ở quân doanh thì vất vả. Lãm thương con chứ, sợ con không biết lo cho bản thân. Ăn không ngon miệng, ngủ không yên giấc. Mỗi lần Thạch Lan phải đảm nhận nhiệm vụ nguy hiểm là chàng lại lo lắng sốt ruột vô cùng. Sợ rằng con sẽ bị thương.
– Hai em vẫn ổn chứ? Chúng có ngoan ngoãn không?
Lãm chợt hỏi. Chàng lại nâng chén trà lên, hớp một ngụm. Ánh mắt lắng dịu.
– Vâng, vẫn ổn ạ. Linh Lan thì không có gì phải lo cả. Em ấy rất vâng lời, luôn rèn luyện chuyên cần. Lay Ơn thì… Có phá phách một chút. Nhưng cha yên tâm. Con sẽ luôn để mắt đến em. Chắc chắn sẽ chặn đứng mọi trò nghịch của em ấy từ trong trứng nước.
Thạch Lan siết chặt tay. Mắt tràn đầy quyết tâm.
Lãm buồn cười trước bộ dạng đó. Xem ra Thạch Lan đã bị Lay Ơn quậy cho quay cuồng rồi nhỉ?
Lay Ơn và Linh Lan là con gái thứ tư, thứ năm của Lãm. Hai nàng hiện đang rèn luyện ở Khau Phạ. Các con của Lãm và Bạch Sứ đều là Hoa tiên. Theo truyền thống của Hoa tộc, khi trẻ em đủ mười lăm tuổi thì sẽ được gửi về Khau Phạ chịu sự rèn dạy của các vị trưởng bối. Tất cả các con của Lãm đều được rèn dạy như thế. Đến khi nào vượt qua kì sát hạch trưởng thành thì mới được làm Hoa tiên tự do và quay về nhà. Ngay cả nàng Thu Hải Đường tinh nghịch này cũng được rèn dạy như thế.
Sau khi trải qua kì sát hạch trưởng thành, Thạch Lan ở lại quân doanh tiếp tục rèn luyện để trở thành phó tướng. Chuông về nhà, rèn luyện để trở thành công chức. Thu Hải Đường quá nghịch ngợm, Lãm và Bạch Sứ không dám cho nàng ra ngoài nên giữ khư khư trong nhà. Còn Lay Ơn và Linh Lan vì thành tích xuất sắc nên được giữ lại Khau Phạ, trở thành phụ việc cho các vị trưởng bối.
Lay Ơn là đứa trẻ tinh nghịch. Tính cách của nàng hệt như Thu Hải Đường vậy nhưng được cái là Lay Ơn thông minh mẫn tiệp hơn. Nhờ sự thông minh ấy, nàng đạt nhiều thành tích xuất sắc ở Khau Phạ và được các vị trưởng bối cất nhắc. Tuy nhiên, bản tính nghịch ngợm của Lay Ơn thì luôn khiến mọi người đau đầu. Nàng rất thích bày trò phá phách. Lãm và Bạch Sứ đã nhiều lần bị phàn nàn. Vì thế, Lãm giao cho Thạch Lan nhiệm vụ trông chừng Lay Ơn. Muốn con trai ngăn chặn những trò nghịch của Lay Ơn trước khi nó kịp diễn ra. Chàng và Bạch Sứ không thể nghe thêm lời phàn nàn nào nữa. Quá ngượng ngẫm rồi.
Linh Lan thì trái ngược hoàn toàn với Lay Ơn. Nàng rất kiệm lời, thường giấu mình vào nơi yên tĩnh để nghiệm sách. Linh Lan là đứa trẻ ngoan ngoãn nên Lãm và Bạch Sứ không phải lo lắng nhiều. Nàng luôn được các vị trưởng bối trong tộc yêu thương. Ngay cả Mai Lang Vương cũng rất hài lòng về nàng.
Lãm và các con ngồi ở sập trò chuyện hồi lâu, từ trong nhà chính chợt bước ra một thiếu nữ. Nàng mặc áo tứ thân màu trắng, choàng yếm xanh lá sen. Trên yếm và chân váy thêu một bức Thủy Vu tao nhã. Khi trông thấy Lãm, nàng khẽ mỉm cười. Dung trang thanh thoát như mây.
– Cha, cha về rồi.
– Thủy Vu.
Lãm hướng về phía nàng, ánh mắt dịu dàng êm ái. Thái độ của những người khác cũng trở nên an hòa.
Thủy Vu là con trưởng của Lãm. Năm nay vừa tròn một trăm hai mươi tuổi. Cũng như bao Hoa tiên khác, nàng được gửi về Khau Phạ rèn luyện khi tròn mười lăm. Thủy Vu rèn luyện chuyên cần và rất được lòng các vị trưởng bối. Họ từng ngỏ ý muốn giữ nàng lại để phụ việc. Nếu Thủy Vu ở lại Khau Phạ và làm việc dưới sự bảo ban của các vị trưởng bối thì đến một lúc nào đó nàng sẽ trở thành thế hệ trưởng bối tiếp theo.
Thế nhưng Thủy Vu đã xin cha mẹ cho được trở về nhà. Nàng muốn về Tây Nam chăm sóc cha mẹ. Hơn nữa Thủy Vu không muốn trở thành trưởng bối, nàng muốn tiếp tục nâng cao kĩ thuật ươm tơ dệt lụa của mình hơn. Lãm và Bạch Sứ hiển nhiên chiều lòng con. Hơn nữa hai vợ chồng cũng muốn con sống gần mình. Thế là Thủy Vu trở về nhà, chuyên tâm vun vén nhà cửa và chăm sóc cha mẹ trong khi các em chuyên cần làm việc. Sau khi Thu Hải Đường rèn luyện xong và trở về nhà thì Thủy Vu cũng lãnh trách nhiệm trông giữ em luôn.
Thủy Vu là chị cả nên được các em một lòng kính trọng. Dù nàng hiền hòa nhỏ nhẹ nhưng nói gì các em cũng nghe theo. Thu Hải Đường và Lay Ơn nghịch ngợm như vậy cũng không dám cãi lời nàng. Lãm và Bạch Sứ vô cùng yêu thương cô con gái lớn này. Mọi chuyện trong nhà hai vợ chồng đều yên tâm giao phó cho Thủy Vu.
Thủy Vu cũng rất được lòng vợ chồng Mai Lang Vương. Hai vợ chồng họ yêu thương các con của Lãm như con ruột của mình vậy. Lúc Thủy Vu vừa chào đời, họ đã tức tốc đến nhà để thăm hỏi. Mai Lang Vương là một trong những người bế Thủy Vu đầu tiên. Lúc ấy, Thủy Vu chỉ là một đứa trẻ đỏ hỏn. Mai Lang Vương chạm tay lên đôi má hồng rực, môi mỉm cười êm dịu.
Sự ra đời của Thủy Vu đã kích thích ham muốn có con của vợ chồng họ.
– Mẹ con đâu rồi?
Lãm hỏi khi Thủy Vu đến gần.
– Dạ, mẹ đang ở sau nhà ạ.
– Mẹ con bận gì ư?
Thủy Vu khúc khích cười, ánh mắt lấp lánh.
– Mẹ đang tắm. Ngày nào đi làm về cha cũng hỏi mẹ suốt.
Lãm đỏ mặt, ngượng ngập. Chén trà khựng lại trước môi. Thu Hải Đường trông biểu cảm ấy, ha hả đập tay lên sập. Chuông che sách ngang má, giấu nụ cười trêu đùa sau trang sách. Thạch Lan lắc đầu gượng gạo, ra chiều ái ngại trước sự sến sẩm của cha mẹ. Còn Thủy Vu, nàng vẫn đứng bên sập, che miệng khúc khích. Dáng cười của nàng dịu dàng hệt như Bạch Sứ vậy.
– Cười cái gì. Im hết cho ta.
Lãm hắng giọng, cố gắng nặn ra chút uy nghiêm để trấn áp các con. Đáng tiếc, điều đó chỉ tạo ra hiệu ứng ngược. Bộ dạng cố tỏ ra nghiêm nghị đó càng khiến Thu Hải Đường buồn cười nhiều hơn. Tiếng cười của Thu Hải Đường vang vang như pháo nổ. Nó hóa thành cơn mưa lớn, dội lên sự cố gắng của Lãm, khiến ngọn lửa nhiệt tâm tắt ngấm. Tiếng cười đó làm cho mọi hành động của chàng đều trở thành trò hài. Thủy Vu, Thạch Lan và Chuông không còn cười khẽ nữa mà bắt đầu rũ rượi.
Lãm đập tay lên trán. Mặt đỏ chín vì ngượng. Chàng hắng giọng liên tục, hệt như người ho khan. Sau đó, Lãm chẳng dám ở lại sập nữa. Chàng tẽn tò gác chén trà lên khay rồi đi vội ra nhà sau. Khi chàng đi qua Thu Hải Đường, nàng còn trêu chọc:
– Đi tìm mẹ hả?
Lãm nghe con gái cưng hỏi thế, không thể mắng được, người càng bùng nổ. Chàng xấu hổ đi thẳng.