Bấy giờ Bạch Lang đang đọc sách ngoài hoa đình. Đó là hoa đình ở khu vườn chính. Bạch Lang thích ra vườn chính đọc sách hơn là ở trong sân nhà bởi vì ở sân nhà lúc nào cũng có người qua kẻ lại, khi thì là các tiểu đồng hoặc thuộc hạ, khi thì là các vị quan thần. Khi lại là cha mẹ, Thần Tình cùng Ưu Liên trưởng bối. Tóm lại là ở nơi đó thường có rất nhiều người tới lui, Bạch Lang cảm thấy không thể tĩnh tâm được khi ở đó, vì vậy cậu luôn cắp sách ra hoa đình hoặc ra khu vực núi phía sau mà nghiền ngẫm.
– Bông ơi!
Đang đọc đến đoạn lý thú thì nghe thấy tiếng gọi quen thuộc, Bạch Lang hạ tay xuống, quyển sách che kín mặt dần rời đi, đôi mắt to tròn lộ ra.
– Bông!
Người đang gọi cậu í ới kia nhô khỏi cổng tròn dẫn ra vườn chính. Khi thấy cậu ngồi ở hoa đình, người đó mừng rỡ reo lên, hăm hở đến gần.
Đó là một thiếu nữ trẻ tuổi, trông nàng dường trạc đôi mươi. Nàng vận áo dài gấm đỏ. Ngực áo và tà áo thêu một bức tranh hoa tinh xảo.
Mái tóc đen huyền buông xõa, đong đưa theo từng bước đi uyển chuyển. Chiếc mấn xinh xắn màu lựu chín choàng quanh mái đầu – Loại mấn cách điệu dành cho những cô gái trẻ tuổi còn cập kê.
Bên vai trái mảnh dẻ buông đưa một bím tóc nhỏ, tết rất cẩn thận. Đuôi bím được giữ gọn bằng món trang sức đính đầy những đóa mai li ti chế tác từ những viên ngọc mắt mèo có màu vàng nhạt lóng lánh.
Nàng trông thật trang nhã dịu dàng.
Nàng đi đến gần cậu, dung nhan mê hoặc sáng trong. Đôi mắt to tròn trong trẻo với hàng mi cong dài buông rũ dịu êm.
– Bông!
Nàng nhoẻn cười tươi tắn. Làn môi yêu kiều hệt như cánh hồng đượm sương. Làn môi ấy và đôi môi nhỏ nhắn đính dưới nhân trung của cậu đích thị là cùng một khuôn mà ra.
Bạch Lang chùn mày, tiu nghỉu gấp sách lại.
– Mẹ.
Cậu rề rà lên tiếng.
Thiếu nữ trẻ trung xinh đẹp kia chính là mẹ của cậu – ‘Vì sao lõi’.
– Con đọc sách ở đây từ nãy đến giờ ư?
Sao hỏi, mặt không giấu được ngạc nhiên.
– Vâng ạ.
Bạch Lang lễ phép đáp.
– Bông của mẹ ngoan quá!
Em cúi xuống xoa đầu cậu bé một cách yêu thương hài lòng.
– Mẹ… Đừng mà, tóc con rối hết…
Bạch Lang nhăn mặt, vừa chịu đựng cái xoa đầu của mẹ vừa yếu ớt kháng cự. Thật ra không phải cậu không thích được mẹ xoa đầu… Chỉ là… Con trai lớn rồi… Cũng hơi ngại mấy việc này…
Sao phì cười, ôm lấy cậu rồi hôn lên đôi má non nớt một cái. Bạch Lang giật mình, vùng vẫy phản ứng nhưng không đẩy mẹ ra.
Sau khi hôn cậu một thôi một hồi, Sao liền đưa Bạch Lang về nhà. Hai mẹ con nắm tay nhau, Bạch Lang thi thoảng lại cử động ngón tay khe khẽ, đôi mắt to tròn rơi lên nền đá trắng xám bên dưới. Dù cậu tỏ ra rất an nhiên bình tĩnh nhưng kì thực lòng Bạch Lang đương xốn xang lắm. Tay mẹ vừa mềm mại vừa nhỏ nhắn, truyền đến cậu một cảm giác rất dễ chịu, rất yên hòa.
Hai mẹ còn vào đến cổng tròn, Bạch Lang nhìn thấy trên khoảnh sân cạnh giường tre xuất hiện một con ngựa gỗ. Đó là loại đồ chơi dành cho trẻ lên năm, khi chơi thì ngồi lên yên ngựa rồi bập bênh lên xuống. Con ngựa đó trông tinh xảo hơn hẳn những con ngựa đồ chơi thông thường mà cậu thấy. Kích thước cũng to lớn hơn. Toàn thân sơn phết sặc sỡ, trên yên còn được phủ một lớp nệm mềm, đính đầy những chùm tua rua ánh kim.
Bạch Lang bỗng có dự cảm chẳng lành. Quả nhiên Sao lập tức cười hớn hở rồi khoác tay qua vai cậu, rạng ngời bảo.
– Thích không Bông yêu? Mẹ đặt thợ làm cho con đấy!
– T… Thế ạ…
Bạch Lang ngần ngừ, ngắc ngứ, nói chẳng nên câu.
– Đến đây chơi thử cho mẹ xem nào!
Trong khi Bạch Lang còn đang gượng gạo thì Sao đã nắm vai cậu và đẩy cậu về phía trước. Em ấn Bạch Lang xuống yên ngựa, phấn khởi hết chạy sang bên trái rồi lại chạy sang bên phải để quan sát cậu chơi. Bạch Lang muốn chiều lòng mẹ nên đành miễn cưỡng dồn lực về phía trước. Con ngựa lịch kịch chuyển động. Cậu nắm tay cầm, ngoan ngoãn bập bênh. Khuôn mặt bé nhỏ cúi xuống, nhăn nhó cười méo.
– Dễ thương quá đi!
Sao đập hai tay vào nhau reo lên.
Mai Bạch Lang không nói gì, cậu chỉ im lặng bập bênh, bập bênh…
Khi Bạch Lang đang khổ sở chơi với con ngựa buồn cười đó thì ngoài cổng lại vang lên tiếng bước chân. Đôi mắt to tròn chợt lóe, mồ hôi túa ướt trán. Bạch Lang biết là sắp có người tiến vào cổng tròn, họ hiển nhiên sẽ trông thấy cảnh tượng này. Cậu xấu hổ đến nỗi muốn độn thổ nhưng không còn cách nào khác. Nếu cậu đứng dậy và bỏ chạy lúc này thì mẹ sẽ rất buồn…
Bạch Lang một lần nữa cúi thấp đầu, mặc cho mồ hôi chảy xuống nhỏ lên tà áo thêu đầy những đóa mai trắng. Chịu trận.
Tiếng guốc trầm bổng điểm lên nền gạch. Đó là tiếng guốc rất đỗi quen thuộc với Bạch Lang. Từ cổng tròn một chàng trai trẻ tuổi trạc hai lăm bước vào. Theo sau chàng là một tá người, họ đều xấp xỉ tuổi nhau.
Chàng trai trẻ đi đầu kia khoác áo dài gấm vàng. Trên ngực áo và dưới tà áo thêu đầy những họa tiết hoa lá cách điệu. Đầu đội khăn đóng xếp bảy lớp điệp màu với trang phục. Chân mang guốc sơn chạm trổ họa tiết hoa và lá sen.
Dung mạo chàng tuấn mĩ mê hoặc. Mày kiếm đoan nghiêm và mâu quang nâu sẫm trầm lặng. Màu mắt ấy đẹp hệt như những viên thạch anh ám khói vậy, sâu thăm thẳm.
Chàng trai đó hơi khựng lại khi trông thấy Bạch Lang đang ngồi trên con ngựa bập bênh, khổ sở lên xuống. Bạch Lang ai oán nhìn chàng, khuôn mặt non nớt tiu nghỉu.
– Phì.
Chàng lập tức nắm tay lại, đặt ngang môi, vai run run.
Bạch Lang càng oán thán nhiều hơn.
– Mai Lang!
Sao lúc này không còn chú ý đến cậu nữa, hai mắt em lóe sáng, hoàn toàn hướng về cổng tròn. Chàng trai kia nghe em gọi, ánh nhìn tập trung về phía em. Khuôn mặt luôn nghiêm nghị bừng nở nụ cười.
– Sao.
Chàng trai đó đi đến gần Sao, những người phía sau cũng tiến vào theo. Khi đến gần, đôi mắt nâu tuyệt đẹp kia lại đánh sang Bạch Lang, môi chàng không nén được nụ cười.
– Cha…
Bạch Lang yếu ớt nhắc nhở.
Chàng trai mĩ mạo kiệt xuất ấy chính là cha của cậu, Mai Lang Vương. Mặc dù ông ấy đã hơn năm trăm tuổi rồi nhưng dung mạo thì chỉ như một thanh niên trẻ. Khi đứng bên cạnh mẹ cậu, họ trông chẳng có gì là cách biệt tuổi tác mặc dù cha hơn mẹ đến tận bốn trăm tuổi.