Tiểu mỹ thụ đừng cong nữa

Chương 5: Sự cố nguy hiểm


Mọi người vẫn trò chuyện vô cùng vui vẻ, không hề có ai mảy may để ý đến chùm đèn pha lê trên đầu đã bắt đầu lung lay, dây có định sắt đứt xuống. Diệp Anh cũng vẫn đang đứng trong phạm vi nguy hiểm, cô cầm ly rượu chậm rãi cất bước đi đến cho phục vụ rót rượu.
“Nguy hiểm.”
Hoàng Sơn bỗng nhiên cất tiếng hét, mắt chăm chú nhìn chiếc đèm chùm pha lê có xu hướng rơi luôn vào người Diệp Anh nhưng lại thấy cô nhanh nhẹn tránh sang một bên thì sững sờ. Tất cả mọi người đều bất ngờ nhìn chiếc đèn pha lê rơi xuống.
“Rầm..”
Các mảnh thủy tinh va chạm và vỡ vụn bán tung tóe trên mặt đất, Hai tiếng hét thất thanh cùng lúc vang lên. Ông Lâm đang tiếp khách nghe thấy cũng vội vàng chạy tới, nhìn thấy con gái cưng ngã trên mặt đất trên tay đẫm máu chảy ra do bị dính hai, ba mảnh thủy tinh càng hoảng hốt hoảng hơn. Dẫu sao thì con gái mới là người mang dòng máu của mình, ông ta vừa có quyền vừa có quyên không hiến lạ gì tình nhân, vội vàng cho người đến chỗ Diệp Anh trước, sau đó mới cho vệ sĩ lại giúp bà Yến.
Đèn xe cấp cứu kêu inh ỏi, rất nhanh đã đến bệnh viện, Diệp Anh được đưa vào phòng cho bác sĩ trưởng khoa thực hiện. Cô ít nhiều cũng là thiên kim được cưng chiều từ bé, đối với ông Lâm chỉ cần Diệp Anh có một vết thương nhỏ cũng rất đau lòng rồi.
Ông ta cưới thêm vợ mới cũng là muốn Diệp Anh có cảm giác gia đình, thấy cô cũng vui vẻ chấp nhận thì vui mừng, nhưng mà có lẽ chưa bao giờ ông ngờ tới thiên thần bé nhỏ của mình lại cố ý chỉnh người khấc sau lưng. Bà Yến cũng là một người phụ nữ dịu dàng hiền thục không giả tạo như những mẹ kế khác nhưng mà có một điều là Diệp Anh không thuận mắt bà ta, nếu như bà Yến mang thai con trai không phải nhà họ Nguyễn đều rành cho nó hết sao?
Cô vốn dĩ là loại người ích kỷ thường xuyên lo được lo mất, Diệp Anh không tin ông Lâm khi có thêm đứa con trai có yêu thương mình như cũ hay không.
Về phía bên kia, cảnh sát đã ra tay điều tra, trong cuộn băng giám sát có một người đàn ông che kín mặt đã động chạm vào đèn thủy tinh. Còn Diệp Anh đã sớm lo liệu chu toàn cho vệ sĩ kia sang nước ngoài với một khoản tiền lớn.
Cho tới hiện tại cũng chưa có kết quả điều tra, trong giới thượng lưu còn có người ch rằng chính thiên kim họ Nguyễn tạo ra màn kịch này, nhưng tất nhiên ông Lâm không bao giờ tin những lời nói này. Chỉ cho rằng do một số đối thụ cạnh tranh gây ra để rả thù, dù sao nhà họ Nguyễn làm ăn cũng chẳng đứng đắn là bao, nhưng trong giới thượng lưu cho rằng đó là lời đồn thổi không đúng sự thật, chỉ riêng ông Lâm là người hiểu rõ nhất điều này.
Dấu vết trên hiện trường còn cho thấy nếu ông và cô con gái nhỏ bé không may mắn rời đi nhất định cũng sẽ bị thương không hề nhỏ và còn nguy hiểm đến tính mạng.
Có đánh chết ông cũng không bao giờ nghĩ rằng đây là do Diệp Anh gây ra.
Bà Yến nằm trong phòng trị trên người và mặt có rất nhiều dấu vết do thủy tinh gây ra tạo ra nhiều vết thương sâu. Hiện tại bà ta cho dù còn trẻ tuổi đi nữa trên da sẽ rất rễ để lại những vết sẹo. Ông Lâm đến an ủi bà vài câu.
Lại liên tục nghe thấy bà đổ lỗi cho con gái mình: “Em thực sự không chịu nổi nữa, lần này cái Diệp Anh nó làm như thế chẳng phải muốn lấy mạng em sao?”
“Yến, nghe anh nói đây chỉ là hiểu lầm. Con bé chưa từng làm gì hết, đừng có đổ hết mọi lỗi lầm lên nó.”
Bà Yến đứng người nhìn ông: “Anh thực sự không tin cho em sao?”
“Em phải hiểu là..”
Ông Lâm vẫn chưa nói hết câu, bà Yến đã giơ tay lên, ngắt lời: “Đủ rồi, anh đã bao giờ tin tưởng em chưa?”
“Tại sao em lại vô lý như thế. Yến à, em không thấy Diệp Anh vô cùng yêu quý mình sao. Em nói như thế nếu nó nghe được không phải sẽ vô cùng tổn thương sao?”
“Anh căn bản không hiểu em..”
Ông Lâm nghe người khác nói những lời không mấy tốt đẹp về con gái mình thì tức giận: “Em phải biết, nó chính là con gái của anh, tự nhiên anh hiểu rõ Diệp Anh nhất.” Nói xong lời này ông tức giận rời đi.
Bà Yến thất thần dựa lưng vào dường, ngẩng đầu nhìn trần nhà bệnh viện, bà mặc kệ tất cả lời nhục mạ của người đời. Chỉ muốn có một gia định ấm cúng, bỏ ra tình thương, cố gắng hết lòng chăm sóc Diệp Anh vì biết cô bé đã mất mẹ từ nhỏ, nhưng lúc nào cô cũng nhàn nhạt nhìn bà với ánh mắt thờ ơ như người xa lạ.
Bà nghĩ chỉ cần ông Lâm vẫn còn yêu mình là đủ rồi.
Nhưng mà đến hôm nay lại nhận ra chính mình đã nhầm, bà Yến biết nhất định nếu một trong hai người ngã xuống biển, cho dù Diệp Anh có biết bơi, ông Lâm cũng chọn cứu con gái mình trước.
Bà Yến nhớ một lần Diệp Anh từng nói với mình: “Bà khi nhìn nghiêng rất giống mẹ tôi.”
Vậy chẳng phải ông Lâm vẫn luôn chỉ coi bà là một cái bóng của vợ cũ.
Đây là những gì bà nhận được sau khi đánh đổi tất cả sao?


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.