Vương Phi Hai Mặt Độc Sủng Của Vương

Chương 2: Nợ Máu Thì Phải Trả Máu


Từng lời từng chữ của Từ ma ma nói ra, đối với Uyển Ca mà nói như sét đánh ngang tai, nàng không tin lắc đầu nhìn bà gằn giọng hỏi.
“Ngươi nói dối, mẫu thân làm sao có thể chết được?”
Từ ma ma hừ lạnh đáp lời.
“Bà ấy chết vì bị bệnh, quan tài còn để ở Từ Đường đó, không tin thì tự đến đó xem.”
Uyển Ca bước xuống giường đi hài vào rồi nhanh chóng chạy đi, Tiểu Hoa cũng liền chạy đi theo.
“Tiểu thư đợi muội với a.”
Chạy tầm 50 bước chân nàng đã tới trước Từ Đường, bên trong Từ Đường nàng nhìn thấy một chiếc linh cữu, linh vị, còn có bức tranh họa lại người chết. Mà người trên đó, không ai khác mà chính là mẫu thân của nàng, tên trên linh vị cũng là tên của bà ấy.
Uyển Ca không tin chạy tới quan tài mở nắp chiếc quan tài ra, bên trong là thi thể của một người phụ nữ mặc tang y, mặc dù đã bắt đầu phân hủy, bốc mùi nhưng dung mạo xinh đẹp, hiền từ đó vẫn chưa hề mất đi.
Người đó chính sát là mẫu thân của nàng, nàng đưa tay sờ nhẹ khuôn mặt của bà, muốn nắm lấy tay bà lần cuối, nhưng khi nắm lên thì nhìn thấy các ngón tay của bà đã bị biến đen một cách kỳ lạ và khó hiểu, Uyển Ca đang định kiểm tra thêm nữa thì lại có một giọng nói lớn vang lên.
“Uyển Ca, con đang làm gì vậy? Bước xuống ngay!”
Nàng quay mặt lại nhìn theo tiếng vọng vào, người vừa mới nói kia chính là phụ thân của nàng Thanh Trọng – Cảnh vương, đi cùng ông ấy còn có nhị di nương – Dư thị.
Uyển Ca nhìn phụ thân bất chợt nhớ lại kiếp trước bản thân đã làm ra những chuyện đại nghịch bất đạo tới mức nào, khiến cho ông ấy buồn lòng, mệt mỏi cuối cùng lại vì nàng đau tim mà chết.
Vẫn là giọng nói đó, vẫn là khuôn mặt hiền từ nhưng khắc khổ ấy, Uyển Ca nước mắt kìm không được mà tuôn rơi, nàng nhảy xuống khỏi quan tài chạy tới xà vào vòng tay của ông khóc lớn.
“Phụ thân…Uyển Ca nhớ mẫu thân lắm…!”
Thanh Trọng ôm lấy nàng, dịu dàng xoa nhẹ đầu nàng, thở dài giọng nói ân cần.
“Uyển Ca ngoan, mẫu thân của con đã đi rồi, không nên trèo lên linh cửu làm phiền mẫu thân có biết không?”
Uyển Ca nước mắt lên nhìn ông, đây không phải là ảo ảnh, càng không phải là do nàng tưởng tượng ra. Đây thực sự là phụ thân của nàng, bằng da bằng thịt.
Uyển Ca nuốt nước mắt ngoan ngoãn mà gật đầu, rồi lại dụi đầu vào người ông ấy âm thầm chảy những giọt nước mắt nhớ nhung. Thanh Trọng bế nàng lên nhìn đám người hạ nhân và Dư thị ra lệnh.
“Canh linh cửu cho tốt, ta bế con bé về phòng nghỉ ngơi cái đã.”
Dư thị gật đầu cho có lệnh, Thanh Trọng quay người rời khỏi, bỗng Từ ma ma từ trong nội viện chạy tới chỗ của Dư thị cung kính nói.
“Bẩm vương phi mọi thứ đã được sắp xếp xong, có thể chuyển quận chúa tới Từ Vi viện được rồi ạ.”
Thanh Trọng mới đi được vài bước nghe được những gì Từ ma ma nói mà lập tức dừng bước quay đầu lại nhìn Từ ma ma hỏi.
“Từ Lan, ngươi đang gọi ai là vương phi?”
Từ ma ma quay đầu đối diện Thanh Trọng, cung kính đáp.
“Bẩm vương gia, lão nô là gọi Dư di nương.”
Thanh Trọng cau mày nhìn Dư thị, nếu như không phải đang ôm Uyển Ca ở trong lòng, ông ấy đã xuống tay tát cho Từ Lan một cái cho bà ta tỉnh ngủ, Thanh Trọng to giọng quát lớn lời nói cực kỳ chắc chắn và rõ ràng.
“Từ khi nào chuyện ai làm chủ mẫu của cái nhà này là do các người quyết định vậy hả? Ta nói cho các ngươi biết cái nhà này chỉ có duy nhất một chủ mẫu là Phụng Thư Anh – đại công chúa của Bắc Tề quốc, đích nữ duy nhất là Thanh Uyển Ca – Tĩnh Liên quận chúa. Sau này còn kẻ nào nằm mơ muốn làm chủ mẫu nữa thì hãy tự mình rời khỏi cái nhà này đi. Dư thị lần đầu phạm lỗi được ân xá, mau tới trước linh vị của chủ mẫu quỳ 1 canh giờ thỉnh tội, còn Từ Tuệ ngươi lập tức tới Chấp Pháp Đường lĩnh tội ngay cho bản vương.”
Lời nói chắc như đinh đóng cột của Thanh Trọng làm trên dưới những người đang có mặt ở đây ngoài Uyển Ca ra đều sợ xanh mặt đặc biệt là Dư thị, bà ta tính đi tính lại thế nào cũng không tính được Thanh Trọng vậy mà lại không lập chủ mẫu khác, bà ta tức giận bước tới trước linh cửu quỳ xuống, còn Từ ma ma kia sớm đã tự mình đi lĩnh tội.
Thanh Trọng bế nàng về Túy Liên viện nhìn thấy đám người hạ nhân đang chuyển toàn bộ đồ đạc của nàng đi mà bực mình quát.
“Lập tức đem những thứ này trả lại y như cũ cho bản vương, còn nữa sau khi trả lại xong tự mình tới Chấp Pháp Đường lĩnh tội, một người cũng không được thiếu!”
Đám hạ nhân nghe lệnh nhanh chóng đem hết tất cả đồ đạc để lại y như cũ, sau đó chạy đi mất. Thanh Trọng mệt mỏi để Uyển Ca xuống giường, xoa nhẹ cái đầu nhỏ của nàng rồi đứng dậy nhìn Tiểu Hoa, giọng nói trầm ấm hiền từ vang lên.
“Dạo gần đây ngươi lúc nào cũng phải túc trực bên cạnh tiểu thư, nếu như con bé muốn ra ngoài thì hãy dẫn nó đi, để cho nó tự do, tự tại một chút.”
“Vâng, thưa vương gia.”
Tiểu Hoa cúi đầu nhận lệnh, Thanh Trọng thở dài rời khỏi phòng, Uyển Ca nằm trên giường trở mình quay mặt vào tường, nước mắt tuôn rơi, nàng cắn răng.
(Lúc trước chưa từng làm gì cho mẫu thân, cứ tưởng khi quay lại đây sẽ có thể làm lại từ đầu, không thể ngờ mẫu thân lại chết không minh không bạch, những ngón tay của mẫu thân chuyển đen hoàn toàn không bình thường một chút nào, rốt cuộc là kẻ nào muốn ám hại mẫu thân ta, thù này ta nhất định phải trả, nợ máu trả máu).
———Hết Chương 2———


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.