Chẳng qua là,cũng không phải ở Kim Lưu Điện.
Rốt cuộc cũng khônggiốngkiếptrước rồi.
Lạc Kiêucùng Văn Nhân Cửu đượccungnữ dẫntới bàntiệccủamình,bởi vìchênhlệchcấp bậc,haingườimột đầumộtcuối,cáchnhaungượclạitương đối xa.
NgồidướiLạc Kiêu là thứtrưởng tử* Dung MặccủaVũ AnHầuGia,thấyLạc Kiêu nhìn y, người nọliềnhơingẩngđầu,lạnhlùnggậtđầu với hắn, xem nhưchàohỏi,lạilập tức nhàn nhạt cúi đầu, bảnthânđangcầmmột ly rượu, tựróttự uống.
(*Thứ trưởngtử 庶长子: con, trai cảtrong gia đình,. nhưng không phải do vợ cả sinh.)
Dung Mặclàchức vịnhị phẩm,điệu bộnày đối với Lạc Kiêu khôngthể khôngnóilà vôcùngthếlực,nhưng Lạc Kiêunhìntìnhcảnhnày,rồicũngchỉcườinhẹmộttiếng.
Tuy rằng chưa từng tiếp xúc nhiều,nhưngdù sao trong quân cũng từng làm việc chung mấy lần, trong lòng biết rõ tính tình người này chính lànhưvậy,ngượclạicũngkhôngthếnào tráchtội.Nhưnglúchắn đang chuẩnbị quay đầu, xem trộm mộtchúttìnhhìnhtrong điện, bên cạnh lạiđộtnhiêntruyền đến tiếng cười nhạo mang theo vài phần bénnhọn.
“Suy cho cùng chỉ làthứtử* củathiếpthất sinh ra,cho dù đã vàotriều,vẫn giống như lúc còntrong phủ,làm việc không chút quy củ!”
(*Con vợỉ bé)
Lạc Kiêu vừanhấcmắt,chỉthấymộtnamtửtrẻtuổimặchoa phục Thếtửmàu đen đang đứngtrướcmặt Dung Mặc,vẻmặt khinh bỉmắtliếc xéo,nhìn gươngmặtlạnhlùng khôngchút biểutìnhcủa y,cườilạnhmộttiếng,ngượclại quay qua Lạc Kiêu,chắptaynói: “Conthiếp sinhthật sựlàtầmthường quêmùa*,nếunhưcóchỗnào đắctội Bình Tân Thế Tử,mongrằng Thếtửnểmặtta,cóthểrộnglượng bỏ qua.”
(*Nguyên văn 上不得台面: không đặt lên được mặtbàn | không xứngtầm; khôngtương xứng | chưa ra cái gì |tầmthường quê mùa I không dám gặp người.)
Chính là Thếtử của Vũ An Hầu.
Vũ AnHầuphủ mấy đời kếtục tước vị, trước kia trong phủ cũng xuất hiện vài vănthầncùngtướng lĩnh códanhvọng,địavị thậm chí cóđộ còn được sosánhvới Bình Tân Hầu phủ. Chỉcó điều,từ sau khiVũ An Hầuquađời,Vũ AnHầuphủ liền từ từxuốngdốc,hiệnnaynhìntráinhìnphải,cùnglắmcũngchỉ còn vỏngoài tốtđẹpmà thôi.
Tại thế cục cònchưarõ ràng hiện tại, việc hắn cùng Văn Nhân Cửucầnphảilàm,chínhlà khôngngừngtíchgóptừngchútthế lực thuộc về bọnhắn.Vũ An Hầuphủhiệntại cũng chưa tỏ rõtháiđộ, hơn nữa, tuy rằng trước mắt nhìn nhưsuyyếu,nhưngtómlại được ngườikéo dài nhiều năm, suy cho cùng nóivề căn cơ(*nền móng), nhữngquý tộc mới lênkiakhôngthểnào so sánh được.
Chỉ có điều…ánh mắt Lạc Kiêu lướt qua Dung Mặc vẫn im lặng không lêntiếng,thầm nghĩ: So với Vũ An Thế Tử ngày sau sẽ kế vị,hắn ngược lại càng muốn xemtrọng Dung Mặctuổitác cùng lắm chỉhai mươibốn,nhưng đã đảm đương chức Phótướng Định Bắc quân.
Khoáttay áo,cườinói: “Khôngngại.Tangượclạithật sựcảmthấylệnhhuynh bộctrựcthẳngthắn,tuyrằng không giỏi vềlễtiết quantrường,nhưngnghenóilạilàtướnglĩnhtácchiếnanh dũng,dụng binhnhưthần,làm việc quyết đoán,khôngcâunệtiểutiết.Vẫncóthể xemlà binh sĩ ưutúcủa Đại Càn.Tanhưthếnàochỉ vìchútchuyệnnhỏnàymàtráchtộia?”Nhìn Vũ An Thế Tử,nói,“Chẳnglẽta ởtrongmắt Thếtử,lạilàmộtngườinhỏmọnnhưthế?”
Lờinàymặc dù êmtai,nhưngnói đỡcho Dung Mặcnhưthếnày,rõrànglà đang đấm vàomặt gãrồi.
Sắc mặt VũAn thế tửnhấtthờicó chút khó coi, căm giận trừng mắt liếc nhìn Dung Mặc, ngay sauđó miễn cưỡngcười nói với Lạc Kiêu: “Như thế nàosẽ”,nhưng lànửa câu cũng không nguyệnnóithêm,chuyển người đi theo cung tỳdẫn đường,ngồixuống vịtrí của mình.
Dung Mặc imlặngngẩng đầu,lạnhlùngnhìnthoáng qua bónglưngcủa Vũ An Thế Tử,sau đómới quaylạinhìn Lạc Kiêu,quahồilâu,nânglythảnnhiênnóimộtcâu: “Ngươicómột phụthânrấtanh dũng.”
Nhữnglờinày tuy kỳlạ,lại có chút đường đột, lời đầutiênlà dùng tư cách hạcấp nói vềthượng cấp, lại quỷdị đến mức khiến người ta dởkhócdở cười, nhưngLạc Kiêu ngượclại khôngtỏ ranửađiểmkhácthường, chẳng qua làcũngthuận theo ý của Dung Mặc, nâng lyrượuhướng vềphíay, khẽ mỉmcười: “Đối vớihàitử của tướng quân mànói,ngươi cũng cómột phụ thân rất anhdũng.”
Dung Mặcnghelờinày,conngươinhìn qua Lạc Kiêu bỗngnhiênhơi động,môi vẫnluônmímchặtcũngcó dấuhiệu buônglỏng,mặc dùnhìn qua khôngcó gì biếnhóa,nhưng Lạc Kiêucóthểcảmnhận đượcrằngtâmtìnhngườinày đangtốtlên.
—— Điểm này ngược lại không khác gì so với kiếptrước.
Tronggiớiquýtộc Đại Càn, tam thêtứ thiếplà một chuyện được đề caovô cùng.Mặc dù xưanayphụ thân hắn mang danh chung tình,ngoạitrừmẫu thân của ông Bạch thị, toàn bộHầu phủ nhưng vẫn cóvàidi nương,càngkhôngcầnnói đến trong phủ những vươngcôngđại thần khác là tình cảnh nhưthếnào rồi.
Nhưng DungMặcngượclạilà một ngoại lệ. Bởivì là thứtử,lại khôngđượcVũ AnHầuphu nhân ủng hộ, dựavàolúc trướcchọncho ymộtthê tử, nhưng thân phận chỉ làcongái của thươnggia khônghề xứng tầm.(*k lênđượcmặtbàn.)
Nhưngkhông ngờrằng, chuyện hôn nhân bịtoànbộ Kinh đô chêcười, rồilạiviênmãn ngoàisức tưởngtượng. Mặcdù về sauDungMặcleo lên tới vịtrí Đô thống, nhưngchungquycũngchưatừngnạp qua nửa thiếp thất vào phủ. Cảnhà hạnh phúc viên mãn quả thật khiến người đố kỵ.
Khẽcười: Nhưthếnàolạilàloạitínhtìnhmềm không đượccứng không xong,nếunhưmuốn giaohảo(*qualạithânthiết),erằngchỉcóthể xémởmột vếtnứttừ phương diện vợconcủa yrồi.
Hiệntại xemra,thành quả khôngtệ.
Lạc Kiêunghĩnhư vậy,khoáttay,mộthơicạn sạchlyrượutrongtay.
Lạc Kiêu ở phia dướinóichuyện phiếm với quan viêntrái phải,hòa vàonhưcá gặpnước,Văn Nhân Cửungồi phíatrên,nhànnhạtnhìn,đôimắt bịhàngmichelạimộtnửa,nhấtthờilạinhìn khôngra ycócảm xúc gì.
Đại Hoàngtử Văn Nhân Hiênngồi phía dưới Văn Nhân Cửu,ngướcmắtnhìn y,cười ônhòa: “Sớm đãnghe Tam Hoàng đệ bị bệnh,tacònmuốntìmchútthời gian đến Đông Cungnhìn đệmộtchút,chỉlàhiệntại xemra,sắcmặt Hoàng đệ so vớilúctrướctốthơn không ít,bệnh đã khỏi?”
Văn Nhân Cửu nâng mắt nhìn VănNhânHiên, chậm rãinói:“GầnđâyBìnhTân Thế Tửtìmmột đại phu choCô,thử chút phươngthuốc dângian, không nghĩ tới ngược lại hiệu quảcựckỳ.”
Văn Nhân Hiên cười đến thành tâm một chút: “Ngượclại khôngbiếtlà vịđạiphu nào? Nếu như cóthể,khôngbằngHoàng đệnói cho Hoàng huynhthử xem..Vừa vặn mấy ngày nàymẫuphi hay bảo tứcngực, thái y nhìn qua mấy lầncũngkhông thấy được, nếu cóthể để chovị đại phu chữa trịchoHoàngđệ nhìn qua một chút, nói không chừng…”
Chẳng qua là Văn Nhân Hiên còn chưa nói xong,Văn Nhân Cửubên kia đã nhàn nhạt cắt lời: “Chỉ sợ phải khiến Hoànghuynhthất vọng rồi.”
Văn Nhân Hiên hơi ngẩn ra, trên mặthiệnlênvẻ nghi hoặc: “Hay là Hoàng đệcó chỗ nào khóxử?”
Văn Nhân Cửu luồn tay vàoốngtay áo: “Ngườikia,dựa vào ythuậtcó lẽ còncó chút tài nghệ, nhưnglại là yêungônhoặcchúng(*tà thuyết mê hoặc lòng người),Cô đãchongườiđuổilãora ngoài cung rồi.”
Đáymắt Văn Nhân Hiênlóelêntia sángnhỏ đếnnỗi khôngthểnhậnra,cườihỏi: “Không biết vị đại phu kianói gìa,lại khiến Hoàng đệtức giậnnhư vậy?Nếunhư không ảnhhưởnglắm,không bằngnóicho Hoànghuynhnghethử?”
Văn Nhân Cửu hạmắt,quahồi lâu, thản nhiênnói:“Cũngkhông phải không thể nói.” Cặp mắttựahoa đào, đuôi mắt khẽ nhướng,đáy mắt ửng đỏnhànnhạt.Phốivớikhuônmặtquá mức trắng nõn sovớingườibìnhthường, nhìn qua không khỏi sinh ra vàiphầncảmgiácgầy yếu không chỗ dựa.(*luy nhượcvô y.)
“Chỉ là nói,thânthể của cô mấy năm này,không phải dobệnhtật kéo xuống,”Giọng Văn Nhân Cửu vừathấp vừa ônhòa,nhưng đôi mắtbỗng nhiên nâng lênbởi vì quá mức đen sâu lại lộ ra vài phần lạnh lẽo,cánh môi nhẹ nhàng khép mở,phun rahai chữ vừa đủ để nghe,“Là độc.”
Văn Nhân Hiên rũ mắt, lậptứcnhíumày lo âunhìnVăn Nhân Cửu, trầm tư mộtlúc,nói:“Tuyrằngkhông biết cónên nói lời nàyhaykhông, chỉcó điều… Hoàng đệ, tanghĩ,lờicủa đại phu kia, cũng không nhất định làm người nghe kinh sợ.”
“Hoànghuynh nhưthế nào sẽ nghĩ như vậy?”Văn Nhân Cửu cười nhạt nói.
Văn Nhân Hiên nhìn Văn Nhân Cửu thật sâu, sauđó thở dài mộthơi:“Hoàng cung này…thậtsự lànơiăn thịt người,Hoàngđệ vừa sinh raliềnđượcphong làmTháitử,đây vốn làchuyện tốt, nhưng cố tình Hoàng hậu…”Lắcđầu,muốnnói lại thôi nhìn Văn Nhân Cửu, “Hoàng đệ ngày sautạiHoàngcungnày,ngànvạnlần cần phải cẩn thận.”
Văn Nhân Cửu “ừ” mộttiếng trầm thấp, sau đógọi ngườirót cho yly trà, cười nói: “Hôm nay làmột ngày vui, thật vất vảmớitụ tập cùng Hoàng huynh một chỗ, hàtấtphảinói đến mấy chuyện mấy hứng này? Nói nóicáikháca…Hoànghuynh, Cônhìnhuynh hômnaytrênmặt vẫn luôn mang theo ýcười,khísắc cũng rất tốt, cólẽ,chuẩnbị có chuyện tốt?”
Văn Nhân Hiên cười cười,cũngkhôngphủnhận:“ChỉcầuPhụ hoàngcó thể choân điển.”
“Cóthể khiến cho Đạihoànghuynhtự mìnhtạithọ yến của Phụhoàng ngàyhôm nay xintứhôn,”Văn Nhân Cửu như có như không mà cong khóe môi,“Cũng khôngbiết làtiểuthư nhà ai có phúc phận lớn nhưthế.”
Văn Nhân Hiên đang chuẩnbị nói gìđó, bỗng nhiên,đầubên kia một giọng nói hùng hổcáchkhôngtruyền tới: “Quả thật, cũng khôngbiếtkhuêtú nhà aicó thể xứng đôivớiĐại hoànghuynh.” Người nọ mặcy bào Hoàng tửmàuvàng,chỉvài bước chân,đã chạy tới trước mặt haingười, cặp mắtsắcbén đảo qua khuôn mặt tươi cười ônhòa của Đại hoàng tử, lạnh lùng căng môi, “Chẳng qua làkhông biết Hoàng huynh có từng tuyển thôi trang*cho tân nương?Nếu chưa,ngượclạilúc đó, tuyệt đối đừng quên gọi Hoàng đệ.”
(*Lễ nghi hôn nhânthời cổ đại.)
Văn Nhân Hiên ngẩngđầu,thấyVăn Nhân Chử khí thếhunghăng, sắcmặtxanhmét trướcmắt,nụ cười trên mặt nhưng lại càng phát rahiềnhậu,nhẹ nhànggật đầu, liền nói: “Dĩ nhiên sẽ không quên Nhị hoàng đệa…chỉsợ đến lúcđó,Nhị hoàngđệ bận rộnsự vụ, ngược lại không chịu cho Hoàng huynhmặt mũi rồi.”
Việchôn sự vớitiểuthưTrầngia làm sao màtới,mấy ngườidĩ nhiên đều rõràng. VănNhânChửthấymìnhnhắctới chuyệnnày,VănNhânHiênchẳngnhững không chột dạ, ngược lại vẫnbìnhchânnhưvại bàn việc này vớigã,lửa giận tronglòngcànglúc càng lớn, chẳngqua là đứng imtại chỗ, qua hồi lâu, nhưng vẫn mạnh mẽđè xuống lửa giận trong đầu, vung tay áo, ngược lại ngồi xuống bàn tiệc củamình.
Văn Nhân Cửu thờ ơ nhìn Văn Nhân Hiên cùng Văn Nhân Chửđấuđá nhau trước mặt mình, qua hồi lâu, hạmắt nhấc lên chung trà trong tay, dưới hơi trà mờmịt,nhẹ nhàngconglên khóe môi.