Tiểu Hầu Gia - Full

Chương 14: Nói chuyện


Lạc Kiêu từ Đông Cung trởlạiBìnhTân Hầu phủ đãlà hoàng hôn, kiệu vừa chạm đất, còn chưa rakhỏi,liềnnghemộttrậntiếngbướcchânvộivã truyềntới,đưa tay vén rèmnhìnra ngoài,chỉthấyquảnsự vẫn luôn đứng canh trước cổng Hầu phủvộivàngchạy tới,khomngườiliềnnói:“Thếtử gia mau vàophủ,Hầugia đang chờ Thế tửtại thư phòng.”
Lạc Kiêu gật đầu,xenracũng khôngngạcnhiênchútnào.Đira khỏi kiệu,nói với quản sự: “Hiệntạitacũngcó việcmuốnnói với phụthân,nàyngượclạilà vừa vặn.Đoánchừng phụthânchờ đãlâu,chúngta đithôi.”
Quảnsự đáp vâng, theo sát LạcKiêucùngđi vào phủ.
Cònchưa đi được vài bước,vừatớihànhlang,xa xarồilạinhìnthấy Bạchthị dẫntheo Mộc Xuân đang ở đầu kia đitới.Bạchthịngẩng đầunhìnthấy Lạc Kiêu,lolắngtrênmặtcàngnhiều,bướcnhanh đếntrướcmặt Lạc Kiêu,do dựmộtlát,mởmiệnghỏi: “Kiêunhi,conhômnay…”
“Mẫuthân chớ lo lắng.”Lạc Kiêu rồi lại khôngtrả lờithẳng,chỉ mỉm cười nói một câu,“Chuyện con làm,trong lòngtự có chừng mực.Tất cả giao cho con giải quyết là được rồi.”
Bạchthị bịnụcườicủa Lạc Kiêuchọc giận: “Khẩu khícủaconngượclạithậtlớn!”
Lạc Kiêu nhưngcũngkhôngcãi lại,chỉ cười nhìn Bạch thị như trước, khôngkiêungạotự đắc, cũng không hoảngloạnsợ hãi, tưtháithong dong bình tĩnh, một chút cũng nhìn không rabanngàyhắn như thế nàolàmra một chuyện khó lường.
Bạchthịthấy Lạc Kiêunhư vậy,chínhlàmộtlờitráchcứcũngnói khôngra.Mộtngườicó ánhmắtthanhminh đại khí(*chí khílớn)như vậy,hẳnlà ýchí kiên định,làngười biếtmình phảilàm gì.Giốngnhư phụthâncủa bà,đíchhuynh(*anhruột)của bà,còncó phu quâncủa bà.
Ngườinhưvậy,cho dù bàkhích lệ,cũnglà khuyênkhôngnổi.
Thở dài một hơi, nhìn nhitử trướcmặt so vớibà đã caohơnmột chút,đưa tay sửa lạivạtáo cho hắn: “Phụ thân concònđangchờ,mau đi thôi. Talạibảo phòngbếp làm cho contí chè, đang hâm nóng lại, đợi látnữacon về phòng, ta kêuTầmĐôngđưa qua cho con.”
Lạc Kiêu gật đầu, tạmbiệtBạchthị,sauđó mới mộtmìnhđếnthư phòng.Trong thưphòng Bình Tânhầuđangngồiđọc sách,thấyLạc Kiêu đã đến, độtnhiên nâng mắtlên,nóivới hắn một câu: “Đãvề rồi!”
Lạc Kiêu tiện tay đóng cửa thưphòng lại: “Phụ thân.”
Sắc mặt Bình Tân Hầucùngngàythường ngược lại không có gìbiếnhóa,thấyLạc Kiêu,nhànnhạtchỉ cái ghế trước mặt nói: “Ngồi đi. Từkhicon đi Đông Cung làmbạnđọc cùng Thái tử, hai chaconta rồi lại cóđoạnthờigiankhông nóichuyện được với nhau.”
Lạc Kiêu đếntrướcmặt Bình Tân Hầungồi xuống,cườinói: “Rõrànglà phụthâncông vụ bậnrộn,bìnhthường khó được gặpmặtmộtlần,saohiệntạilại đổtoàn bộlỗilênngườinhitử?”
Bình Tânhầucười vang: “Con đâylàmới đọc sách bên Tháitử đượcmấyngày?Hômnaycũng biếttrảtreorồihả?”Nhìn Lạc Kiêu,“Cóchỗ dựalà Tháitử,hiệntại xươngcốt đềucứngcáprồi?”

Chủ đềchínhlúcnàymới bắt đầu.
Lạc Kiêu hiểu rõ phụthânhắnđây là muốn lấychuyện ban ngày ở Đông Cung hắn đánh chết Vương ma mađến để trách móc hắn, mỉmcười, giảbộ hồ đồnói:“Lờinày của phụ thân nhitử nhưngnghekhônghiểu.”
“Ngươi còn nói là nghe khônghiểu sao?”Bình Tân Hầutrầm giọng: “Ban ngàyta ra ngoài,đúng lúc đụng phải một đoàn người Binh Bộ Thị Lang,bọnhọthấyta,nhưng đều khoatrương Bình Tân Hầu phủta đây nuôi ra một nhi lang* vô cùng chínhtrực.”
(*儿郎namtử,nhitử.)
Lạc Kiêu rũ mắtnghe, cũng không đáp lại.
“Hiệntại mới vào cung được mộttháng,ngươi vậy mà cũng dám xử lý ‘cây đinh’* Hoàng cung đặttại Đông Cung”Bình Tân Hầu nhìn Lạc Kiêu đè nặngthanh âm,nói: “Ngươithật đúng là nghé con mới đẻ a!”
(*钉子nằm vùng.)
“Phụthân cho rằng Vương ma ma không đáng chết?”Lạc Kiêutrầm mặc một lúc lâu,bỗng nhiên nâng mắthỏi Bình Tân Hầu.
Bình Tân Hầunói: “Dĩnhiên khôngthểnói không đángchết,chỉcó điều Vươngmamanày dù saocũnglàngườicủa Hoànghậu,nếunhư động,cũng khôngnên độngtạithời điểmnày.Tuyrằng Điệnhạ sinhrachínhthống,nhưng suychocùng vẫnlàcánh khôngcó gió.Thời điểmnày khôngnểmặtmũicho Hoànghậulà khôngchỗnàocólợi.”
“Phụthânthật sự cho rằng Hoànghậu sẽbởi vì một Vương ma ma màtrở mặt với Tháitửtạithời điểm này?”Lạc Kiêutiếptụchỏi,trên mặt mangtheo nụ cườithản nhiên,dưới mấy lời của Bình Tân Hầu,bộ dạng lại không có nửa phầnhốthoảng.
Bình Tân Hầuliếcnhìn đứacontraitrưởngcủamình,caumày hỏi: “Conchorằng sẽ không?”Hỏi xongthấy Lạc Kiêu vẫnlàmột bộ dạng ung dung,cũngnởnụcười,tựalưng vào ghế: “Vậyconnói cho ta,con dựa vàocái gìchorằng Hoànghậu sẽ khôngtrởmặt.”
“Dĩ nhiênbởi vì Hoànghậu là ngườithông minh.”Lạc Kiêu cong môi đáp.
Bình Tân Hầunhìn Lạc Kiêu,ý bảohắntiếptục.
Lạc Kiêu liền nói: “Triềuđìnhhiệntại phânchiaphe phái rõ rệt, mấyvị Hoàngtử đối vớivị trí ‘Thái tử’ đều làđưa mắt nhìn chằm chằm, so sánh vớinhau, Thái tửbệnhlâu khôngkhỏilại khôngcó mẫu phichămsóc,tínhchấtuy hiếp ngượclại biến thànhthấpnhất.”
“Mà Tháitử ký danh*trên danh nghĩa của Hoànghậu,nói ra cũng là con của nàng.Hoànghậu cótiếnghiền đức,cho dùtrong lòng kiêng kỵ,nhưngtrên mặttrừ mấy vị Hoàngtử còn lại,vẫn là khôngthể nàobạc đãi Tháitử,bằng không danhtiếng giếthại nhitử của Tiênhậu một khitruyền đi,sợ làthanh danh ngày sau liền khó nghe.”
(*记名 ghi danh,đăng ký.)
“Chỉ có vậy?”Bình Tân Hầutiếptụchỏi.
“Dĩ nhiên không phải.”Lạc Kiêu mỉm cười,“Lời đạibất kính,chính là ngày sau Đức Vinh đếbănghà,Tháitử đăng cơ,Hoànghậu kia cũng cóthể ngồi lên vịtrí Tháihậu.Sóngto gió lớnbà đều đãtrải qua,cần gì phải vào lúc nàytựhủytườngthành,cùng một Tháitử ‘không sống đượcbao lâu’ quá nhiều so đo?”
“Quantrọngnhấtlà ——”Lạc Kiêu gằntừngchữ,“Vươngmama kialà docontrượngtễ,cho dùtráchtội,cũngchỉcóthểtráchtộicona.Nhưnghiệntại Nam Bắc đềucócường địch,chínhlàlúccầnngười,trongtay phụthânnắm giữ bamươi vạn binhmã,cho dù kiêng kỵ phụthân,bàtacũngtuyệt đối không vàolúcnày gây khó khăn với Bình Tân Hầu phủta.”
Màu mắt Bình Tân Hầutrầm xuống: “Tính toán này của ngươi ngược lại làtuyệt diệu, thế nhưng toàn bộHầuphủ đều cho ngươi lợi dụng rồi!”
Lạc Kiêu đứng dậycúi đầuthật sâu với Bình Tân Hầu: “Nhitử bấthiếu.Chỉcó điều,vớitưcáchthầntửcủa Điệnhạ,nhitửnhưthếnàocóthểnhìnchủtửmang bệnhchịunhụclại ởmột bênthờ ơlãnh đạm đây?Kẻ bềtôi,quân ưuthầnlao(*vua ưu sầu bềtôi khổnhọc),quânnhụcthầntử.Chuyệnhômnay,mong phụthânthathứ.”
“Giỏi cho một ‘quân ưuthần lao,quân nhụcthầntử’!”Bình Tân Hầu nhìn chằm chằm Lạc Kiêu,sau đó rồi mớithở dài mộthơi,“Con cũng đã chuyển đến chỗ Tháitử,còn cóthể đểta nói gì được nữa?Thôithôithôi,tự con rõ ràngbảnthân đang làm gì là được rồi.”khoáttay áo,“Trở về đi.”
“Con đã rõ.”Lạc Kiêu khom người chào: “Vậy con xin được cáo luitrước.”
Bình Tân Hầunhìn Lạc Kiêuhànhlễ sau đó đithẳngrathư phòng,trầmmặcmộthồi,độtnhiênmởmiệng: “Kiêunhi!”
Lạc Kiêu quay ngườinhìnBìnhTân Hầu.
Bình Tân Hầucùng Lạc Kiêunhìnnhau,saumộtlúclâu,thấp giọnghỏi: “Vậy bệnhcủa Tháitử…”
“Cùng chỉ là nóng lênbìnhthường màthôi.”Lạc Kiêu khẽ cười,“Khoảnghai ngày nữa làtốt rồi.”Nói đến đây,nhìnbộ dạng muốn nói lạithôi của Bình Tân Hầu,cười càng sâu nói: “Có một số việc,bằng vàotai nghe,nhưng không nhất định là sựthật.Phụthân người nói có đúng không?”
Bình Tân Hầulầnnàychínhlà đãhiểu.Cườilắc đầu,rấtlâumớithở dàithấp giọngnóimộtcâu: “Suychocùngchỉ khổ Tháitử.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.