Quả nhiên không phải chờ lâu, quan cố vấn và con gái nuôi đã được lệnh vào cung điện diện kiến nhà vua. Thiết Tuề vẫn vẻ mặt an ổn đã trấn an Hoài Sa. Hoài Sa biết rằng người cha này sẽ chu toàn cho nàng như những năm qua đã bảo bọc nàng từ lúc nàng còn là một đứa trẻ lạc loài. Hoài Sa chưa bao giờ phải nghi ngờ điều đó nên nàng không cảm thấy bất an, trái lại là lo lắng cho cha nuôi, không biết Thiết Tuề sẽ phải bỏ ra bao nhiêu tâm sức vì phải bảo vệ nàng.
Hoài Sa tìm thấy Thiết Tuề đang ngồi đọc sách trong phòng riêng. Nhìn thấy Hoài Sa đứng ngoài bậc cửa, Thiết Tuề ngẩng mặt khỏi trang sách và khẽ cười. Đôi mắt có vẻ mệt mỏi dưới ánh nến vàng rực. Thiết Tuề gấp sách lại, đứng dậy và bước lại phía Hoài Sa. Hoài Sa bước vào trong phòng, tư lự đôi chút vì chưa biết nên mở lời thế nào để hỏi về dự tính của Thiết Tề cho buổi chầu ngày mai.
Thiết Tuề như hiểu rõ nỗi lòng của Hoài Sa nên đưa tay lên vỗ vỗ vai của nàng mà trấn an:
– Trời đã khuya, con nên về phòng nghỉ ngơi. Chuyện ngày mai nhất định đã có ta lo liệu, mọi chuyện rồi sẽ tốt đẹp thôi.
Hoài Sa nhìn Thiết Tuề, đôi mắt đen nhánh của nàng cũng che giấu được sự lo lắng. Khoé mắt của Thiết Tuề khẽ động, trước mặt hắn lúc này như hiện ra nhân dáng của cô bé gái mười tuổi, y phục rách rưới, thân thể tàn tạ đứng dưới mưa bão với hai tay níu lấy lấy vạt áo của người đàn ông xa lạ. Năm đó, Thiết Tuề đã rất mủi lòng trước tình cảnh của Hoài Sa. Giờ đây, lòng trắc ẩn kì lạ đó vẫn còn nguyên vẹn nếu không nói rằng đã tăng thêm nhiều bậc.
– Con biết ta sẽ bảo vệ con đứng chứ?
Hoài Sa gật đầu mà không cần mải mai suy nghĩ:
– Con đang lo lắng cho cha. Nhà vua nổi tiếng là người nghiêm khắc, không vị tình thân.
Thiết Tuề lại cười, lần này là xoa đầu Hoài Sa.
– Ta và nhà vua dẫu không phải tình thân thì cũng không đơn thuần đến nỗi sự nghiêm khắc đó sẽ vì một sai lầm cỏn con mà rơi xuống đầu ta. Ngài ấy dẫu sao vẫn là một người sáng suốt. Nếu không, con nghĩ rằng dựa vào đâu ngài có thể ở vị trí cao quý đó suốt bao năm qua?
Hoài Sa dĩ nhiên có thể hiểu được điều đó nhưng nàng vẫn cứ không yên lòng. Nàng chưa bao giờ nhìn thấy vẻ âu lo ở Thiết Tuề khi đối diện mọi vấn đề. Không ai biết ông ấy đang nghĩ ngợi hay lo lắng điều gì. So với hoàng tử Bác Lăng nổi tiếng không để lộ tâm tư riêng thì Thiết Tuề lại càng điềm tĩnh, mịt mờ hơn nữa. Người ta nể trọng ông ấy vì vậy và cũng e dè ông ấy là vì vậy. Hoài Sa khẽ gật đầu đồng thuận và xin phép Thiết Tuề rời đi sau khi chúc ông ấy ngủ ngon. Thiết Tuề đứng ở bậc cửa nhìn theo bóng dáng của Hoài Sa khuất dần vào bóng đêm ở phía cuối hành lang. Ánh nến sau lưng hắt lên nửa khuôn mặt nhợt nhạt, đôi mắt sâu hoắm với hai con ngươi bóng bẩy loé chút ánh sáng phản chiếu trong đêm vắng lặng.
*
Không khí trong cung điện lúc này không có vẻ gì quá căng thẳng, những người xung quanh chỉ đang hiếu kỳ nhìn cô gái đứng cạnh quan cố vấn Thiết Tuề vì nhiều người trong số họ chưa biết rõ lai lịch người này ra sao. Những người nắm được tin tức sớm hơn cũng không có vẻ muốn cho nhiều người cùng biết. Họ nhìn Thiết Tuề, lại cẩn mật nhìn hoàng tử Diêng Chí đang đứng cạnh hai vị hoàng tử khác với ánh mắt vô định, nét mặt không vui buồn cũng không tĩnh tại. Hoàng tử Đoảng Trạch vẫn hoạt bát như ngày thường, lại có phần vui vẻ ra mặt, luôn nhìn về phía cô gái kia. Hoàng tử Bác Lăng ngay lúc nhìn thấy cô gái đó đi cùng Thiết Tuề vào điện cũng đã cẩn mật nhìn sang người em trai của mình, đôi mày khẽ động, khoé môi khẽ nhếch lên thật nhẹ, sau lại trở về vẻ ung dung, bất cần.
Thiết Tuề từ lúc vào điện vẫn giữ im lặng, chỉ khẽ nhếch môi chào hỏi thật khẽ các vị quan thần khác. Vẻ lạnh lẽo, mờ mịt của ông ta thật trái với hoàn cảnh của ông ta lúc này khi có thêm một cô gái đứng bên cạnh và nhiều người chú ý.
“Gã thật khó lường, có thể nghĩ ra được kế đó, nếu một ngày hắn có lòng riêng thì còn đáng sợ ra sao?”
“Phải! Nhưng cũng không hổ là kẻ dùng mưu mẹo”
“Chắc gì tin tức đã là thật! Chuyện lớn như vậy mà ngài cố vấn vẫn như không thế sao?”
“Từ trước đến nay, dù đang nói đến kế sách dẹp loạn phương nam hay điều binh áp chế phản tặc, ngài cố vấn có bao giờ thay đổi sắc mặt quá nhiều đâu chứ, không có gì lạ cả.”
“Ngay cả đại tướng Viên Tiên cũng không tỏ vẻ để tâm thì chuyện gì cũng là chuyện không lớn.”
“Nhà vua đến rồi! Chuyện gì thì cũng sẽ biết ngay thôi mà.”
Nhà vua xuất hiện từ phía sau ngai lớn ở trên những bậc thang cao. Người ngồi vào ghế lớn và bắt chéo chân, một tay duỗi trên thành ghế, tay còn lại đặt ở ngay hông, đảo mắt nhìn khắp lượt những người đang cúi đầu hành lễ chào dưới điện và đứng ngay ngắn ở vị trí của mình.
– Thưa đức vua! Tôi đã kết thúc nhiệm vụ được giao, hôm nay xin diện kiến ngài để xin mệnh lệnh tiếp theo.
Hoài Sa bước lên phía trước, khuỵu một gối, cúi đầu và nói. Những lời đó là do trước khi vào cung điện Hoài Sa đã được Thiết Tuề căn dặn làm theo dù rõ ràng nàng sẽ phải xin tội vì nhiệm vụ không thành và bị hoàng tử Diêng Chí phát giác. Hoài Sa không biết nhà vua có tức giận vì những lời này của nàng không khi điều đó nghĩa là nàng đang phủ nhận thất bại của mình.
– Ngươi đã làm rất tốt nhiệm vụ của mình và đã vượt qua được thử thách mà ta muốn ngươi phải hoàn thành. Hôm nay, ta muốn tất cả đều biết ta sẽ thu lại chức danh mật sứ của ngươi và cho ngươi đường hoàng trở thành một người phụng sự cho triều đình An Tư.
Một vài ánh mắt từ nhiều phía khác nhau nhìn nhà vua rồi nhanh chóng chuyển đến Hoài Sa. Lúc này, một chút xung động ẩn hiện trên gương mặt nghiêm nghị của hoàng tử Diêng Chí. Hoàng tử Bác Lăng lại như không có chút cảm xúc nào. Nhiều người nhìn sang người bên cạnh như để tìm kiếm sự tương đồng ở thái độ mà họ nên có lúc này là gì. Vẻ mờ mịt vẫn bao phủ lấy Thiết Tuề không xê dịch, khẽ cúi mắt nhìn xuống hai bàn tay của chính mình đan xen vào nhau ở trước bụng rồi lại nhìn về phía nhà vua để lắng nghe những lời khác sẽ được nói ra.
– Năm đó khi giao toàn bộ đội quân tuần thành cho thống lĩnh Man Cách ta đã nói, trong tương lai ta sẽ chọn một người thích hợp để trở thành thống lĩnh quân tuần thành và chia đạo quân này thành hai đội bờ đông và bờ tây. Nay ta đã có người thích hợp để nắm vị trí này, tất nhiên quân tuần thành sẽ phải chia đôi theo kế hoạch trước đó. Mọi người có ý kiến gì về việc này không? Ta muốn nghe!
Nhiều người dưới điện lại nhìn nhau, những tiếng xì xào bắt đầu mỗi lúc lại nhiều hơn nhưng chưa ai thực sự nói ý kiến của mình đến nhà vua. Với họ, cô gái kia thật lạ lẫm, dù tin tức vòng ngoài đã cho biết đây là con gái nuôi của quan cố vấn Thiết Tuề, nhiệm vụ kia là gì thì vài người trong số họ biết rõ và càng biết rõ kết quả sau cùng như thế nào. Một người bước ra khỏi đám đông và cúi đầu hành lễ với nhà vua trước khi nói.
– Thưa đức vua! Kế hoạch chia quân tuần thành làm hai đạo thì chúng tôi đều đã biết rõ. Nhưng, người mà ngài chọn lựa chúng tôi chưa biết là ai và công lao ra sao, chỉ mong được biết để những kẻ phụng sự cho An Tư này có thể học hỏi, từ đó có thể cùng nhau vì ngài mà hết lòng trung nghĩa.
Đại tướng Viên Tiên đứng gần đó khẽ gật đầu, đưa mắt nhìn đứa con trai đang cố che giấu sự bất bình khi sẽ phải mất đi một nửa binh quyền bấy lâu nay thuộc sự kiểm soát của hắn và kẻ sẽ đứng ngang hàng với hắn lại là một người mà cả triều đình chẳng mấy ai biết đến, có chăng chỉ là qua chút tin tức nội bộ không rõ ràng.
Thiết Tuề hướng mắt nhìn về phía đại tướng Viên Tiên với gương mặt vẫn còn nguyên vẻ lãnh đạm. Trên ngai cao, nhà vua cũng hướng ánh mắt về phía đại tướng Viên Tiên. Người biết rõ khi đặt vấn đề này thì ai là người lo lắng nhất và ai là người không cam lòng nhất.
Người vừa có ý kiến là Vu Ngạn, quan quản lý quốc khố An Tư, với nhà vua là em họ nên được các hoàng tử gọi là chú. Vu Ngạn khi nói trước nhà vua thì hơi cúi đầu nhưng ngữ điệu chất vấn thì rành mạch và rõ ràng. Không ít người có mặt cảm thấy điều mà Vu Ngạn vừa nói cũng là điều họ muốn nói, chỉ là e sợ cho vị thế yếu ớt của bản thân khi đối diện nhà vua mà chẳng dám bước ra phát biểu.
– Đó cũng là việc mà hôm nay ta muốn cả triều đều biết. Ta hiểu rõ trong ngoài đã phong thanh rất nhiều tin tức, đúng sai chưa phân định nhưng chắc rằng không có lợi cho triều đình. Mọi người ở đây nếu không kể các vị trẻ tuổi thì quá nửa đều là những người từng cùng ta trải qua thời đầu lập quốc, bao nhiêu trở ngại đều đã vượt qua. An Tư lúc này đây đang yên hưởng thái bình, nhưng tất cả cũng biết rõ thời gian qua triều đình đã đối diện với cái chết của hoàng tử kế vị Thâng Kiêng… con trai ta…
Đôi mày rậm của nhà vua khẽ run một nhịp khi nhắc đến hoàng tử Thâng Kiêng, người đã chết nhưng đến nay vẫn chưa thể tìm ra hung thủ. Nhà vua lướt nhẹ ánh mắt một lượt qua những gương mặt của các hoàng tử trẻ đang có mặt dưới sảnh. Các vị hoàng tử cũng có vẻ trầm ngâm khi nghe nhắc đến người anh em của mình. Nhà vua đưa một bàn tay chạm vào chiếc vương miện trên đầu, hạ tay xuống rồi nói tiếp:
– Trong quá trình điều tra và truy lùng sát thủ, ta đã phái mật sứ, đồng thời là con gái của quan cố vấn Thiết Tuề cùng hoàng tử Diêng Chí cố gắng điều tra vụ án. Nay vụ án đã tạm gác lại, sau mọi nguy hiểm mà mật sứ đã trải trong suốt thời gian ẩn mình làm nhiệm vụ, cô ta xứng đáng có một vị trí tốt hơn.
Mọi người nghe thấy những lời đó của nhà vua thì đã rõ người đã sắp đặt mọi thứ từ trước. Nếu là một việc khác thì có lẽ cách làm này không thuyết phục nhưng việc liên quan đến cố hoàng tử Thâng Kiêng thì rõ ràng không ai dám mạo phạm vì sự quan trọng của nó. Vu Ngạn hơi nheo mắt, môi mím lại như chưa thể nói gì thêm để phản đối quyết định của nhà vua. Hắn cơ bản không thể tiếp nhận việc một đứa trẻ còn non nớt, chưa bao giờ nếm trải mùi vị chiến trường lại được đặt vào tay một nửa lực lượng canh gác nội thành Vương Đô. Dù Man Cách có phần kiêu ngạo vì xuất thân là con nhà tướng, có cha là đại tướng Viên Tiên hậu thuẫn nhưng việc để hắn làm thống lĩnh quân tuần thành cũng là một lựa chọn không tệ. Vu Ngạn nhìn cô gái kia rất kỹ từ lúc cô ta xuất hiện. Bên cạnh vẻ thâm trầm của Thiết Tuề thì ở cô gái đó lại toát lên dáng vẻ một hiệp khách nếu không nói có phần rất giống một sát thủ. Ánh mắt đẹp sắc sảo đó không khiến người khác yêu mến như khi nhìn vào một cô gái đẹp mà là cảm giác có phần nguy hiểm. Vu Ngạn cho rằng một kẻ thâm sâu như Thiết Tuề có thể huấn luyện trợ thủ trở thành như vậy nhưng không ngờ với kẻ mà hắn cho một danh phận rõ ràng là con gái nuôi cũng toát lên mấy phần mờ mịt của mình. Vu Ngạn e ngại nhà vua đã bị tình bạn nhiều năm làm cho mờ mắt và có quyết định sai lầm.
– Thưa ngài! Vậy ra người này đã luôn sát cánh cùng hoàng tử Diêng Chí trong vụ án của hoàng tử Thâng Kiêng. Hoàng tử Diêng Chí thật ra cũng là một thống lĩnh quân, chẳng hay cách nhìn của hoàng tử về người này là như thế nào? Liệu vị mật sứ này có đủ khả năng nắm giữ một đạo quân không?
Hoàng tử Diêng Chí đứng bất động từ khi nghe thấy dự định của nhà vua dành cho Hoài Sa. Hắn siết chặt hai nấm tay và cẩn mật co tay lại để giấu chúng khuất trong tay áo. Câu hỏi của Vu Ngạn hướng thẳng đến Diêng Chí đã khiến hắn lúc này phải nghiến chặt hai hàm răng lại với nhau để cố nuốt cơn tức giận vào trong. Hắn không thể có phản ứng tiêu cực nào trong hoàn cảnh này. Hắn biết rõ Hoài Sa sẽ bình an vô sự sau buổi diện kiến này, nhưng hắn không thể ngờ được chính hắn lại bị lôi kéo vào sự sắp đặt đó. Diêng Chí nhìn lên phía nhà vua như ngầm hỏi ý kiến của cha mình rằng liệu hắn có cần phải đáp lại lời của Vu Ngạn hay không. Mặt khác, trong đầu Diêng Chí đang ngổn ngang những ý nghĩ về những điều mà hắn phải nói về Hoài Sa cho phù hợp với ngụ ý của cha hắn và điều đó thật sự khiến hắn rất tức giận.
Diêng Chí đảo mắt nhìn Hoài Sa, vẫn chưa có phản ứng gì với câu hỏi của Vu Ngạn. Hắn như nhìn thấy sự tự phụ của Hoài Sa mặc dù gương mặt của nàng không có chút động tĩnh gì, đôi mắt của nàng hơi cụp xuống và nàng vẫn đang khuỵu gối dưới điện, hạ mình trước nhà vua. Diêng Chí cho tâm trí mình chìm vào những ngày tháng đã qua vừa bất chợt bị gợi lại. Tất cả đọng lại là cảm giác lúc hắn sắp ra tay giết chết kẻ đã phản bội và lừa dối hắn suốt hơn một năm dài. Nếu lúc này không phải đang ở đại sảnh của cung điện và đứng trước rất nhiều người, có chăng Diêng Chí sẽ ra tay giết chết Hoài Sa một lần nữa. Hắn không biết, chỉ biết rằng hắn đang rất tức giận, càng nhìn vẻ điềm tĩnh của Hoài Sa càng khiến hắn tức giận.
– Hoàng tử cứ nói thật cách nhìn nhận của mình về mật sứ. Ta tin rằng sau một khoảng thời gian không ngắn cùng nhau hợp lực thì hoàng tử sẽ có nhận xét đúng đắn hơn ai hết.
Tiếng nói của nhà vua vọng xuống từ trên cao lập tức đã kéo hoàng tử Diêng Chí về lại thực tại. Hắn thở mạnh, khẽ mỉm cười và nói:
– Vị mật sứ này thực tế đã làm việc rất tốt, hỗ trợ ta rất nhiều trong quá trình tra án. Cô ta rất thận trọng, vì nhiệm vụ mà có thể làm rất nhiều việc, ngay cả ta cũng phải bất ngờ về cô ta. Tất nhiên với một người có bản lĩnh một mình trà trộn vào thế giới ngầm mà không chút e sợ gì thì việc nắm giữ một đạo quân tuần thành ít ỏi không có gì là quá sức.
Hoài Sa khuỵu gối cách chỗ Diêng Chí không xa cũng đã nghe rõ được từng lời của hoàng tử nói. Nàng không có phản ứng gì, chỉ có đôi mắt khẽ động rồi lại trở về như không. Cả đại sảnh yên lặng trong một chốc. Vu Ngạn khẽ cúi đầu trước nhà vua và nói, vẻ khiêng cưỡng:
– Thưa đức vua! Ngay cả hoàng tử Diêng Chí cũng xem trọng vị mật sứ này thì thiết nghĩ đạo quân đó có thể yên tâm mà giao cho cô ta. Tôi tin rằng lựa chọn của ngài là đúng đắn và hiểu rõ thời cuộc. Tôi không có ý kiến gì khác.
Vu Ngạn nói xong thì lùi về vị trí của mình. Những người khác cũng có kẻ gật gù tán đồng. Hoàng tử Bác Lăng cười nhạt, ánh mắt nhìn vô định. Hoàng tử Đoảng Trạch từ đầu vẫn như chiếc bóng trong đám đông, nếu không vì đang đứng cạnh hai anh trai của mình thì có lẽ chẳng ai bận tâm đến sự hiện diện của hắn. Đoảng Trạch chẳng để tâm đến ai, chỉ vui mừng khi Hoài Sa đã bình an, hơn nữa lại còn được thăng chức. Dẫu vui mừng là vậy nhưng Đoảng Trạch chỉ có thể bộc lộ qua nét mặt tươi tắn của mình mà không thể nhảy cẫng lên như lúc ở nơi khác. Hắn dù sao cũng biết rõ phải làm thế nào để giữ sự tôn nghiêm khi đứng trước quan thần và hoàng tộc.
– Chúc mừng ngài vừa chọn được người giỏi để phụng sự triều đình và An Tư. Tôi sẽ đích thân giám sát việc chuyển giao binh quyền này để mọi việc nhanh chóng hoàn tất và ngài có thể yên tâm.
Đại tướng Viên Tiên bước lên phía trước, cúi đầu nói với nhà vua. Hắn biết rõ không thể có kết quả nào khác hơn nên cần một động thái để ngầm khẳng định hắn không có ý khác với nhà vua. Khi nhà vua đặt vấn chia lại quân tuần thành và hỏi ý kiến mọi người thì Viên Tiên hiểu rằng hắn không thể lên tiếng phản đối, Man Cách càng không nên có thái độ bất bình.
– Tốt lắm! Vậy việc chuyển giao này ta đành phiền đại tướng đây ra mặt. Quan cố vấn Thiết Tuề có thể hỗ trợ cho mật sứ việc nhận chức mới. Nếu không có gì đặc biệt hơn thì mọi người có thể ra về. Hôm nay ta chỉ có việc này cần giải quyết.
Nhà vua gật gù, vẻ đã chẳng còn hứng thú với việc sắc phong thủ lĩnh quân tuần thành mới vì những vấn đề mấu chốt đã được tháo gở. Nhà vua đứng dậy rời ngai lớn khi mọi người đứng dưới sảnh cùng cúi đầu hành lễ.
*
Hoài Sa được Thiết Tuề bước đến đỡ dậy và cùng nhau ra về. Ông ấy phải vừa đi ra ngoài vừa phải có lời chào với những người xung quanh. Khi hai người ra gần đến cổng lớn thì nhìn thấy Viên Tiên cùng con trai Man Cách đã chờ sẵn.
– Quan cố vấn chỉ nhọc lòng một chút đã có thể nắm trong tay một đội quân tinh nhuệ. Ta thật sự rất ngưỡng mộ ngài.
Giọng nói của Man Cách có phần không câu nệ trên dưới và tuổi tác. Hoài Sa đứng cạnh Thiết Tuế khẽ nhíu mày. Nàng không đồng ý với thái độ của gã thống lĩnh trông có vẻ chỉ hơn nàng vài tuổi kia đối với Thiết Tuề. Liếc nhanh nhìn nét mặt của Thiết Tuề, Hoài Sa không nhìn thấy phản ứng gì nhiều ngoài khóe miệng ẩn hiện một nụ cười. Đại tướng Viên Tiên bật cười, bước về phía Thiết Tuề, giọng xề xoà:
– Mong ngài cố vấn không trách đứa trẻ kém hiểu biết này. Chuyện ngày hôm nay thật ra cũng là chuyện sẽ xảy ra, kế hoạch từ đầu đã là như vậy, không ai có thể trái lệnh đức vua được.
Thiết Tuề cười nhẹ, khẽ gật đầu khi nghe Viên Tiên nói, không nhìn đến Man Cách lần nào, hai bàn tay vẫn đan xen vào nhau đặt trước bụng, đủng đỉnh nói:
– Vậy thì cứ làm theo chỉ thị của ngài ấy. Những ngày tiếp theo phải phiền đại tướng đây trông coi việc bàn giao binh lính. Đứa con gái của ta sẽ cố gắng học hỏi từ ngài. Ta đây dù sao cũng phải chịu thua ngài đại tướng một bậc trong chuyện điều binh.
Viên Tiên vui vẻ nói:
– Ai chẳng từng trẻ tuổi nông nổi. Nhớ năm xưa chúng ta cùng bên cạnh đức vua ở chiến trường phía nam, cũng nhờ có sức trẻ mà bền bỉ đến được ngày chiến thắng. Nay chúng ta cũng già đi mất rồi, tụi trẻ sẽ thay chúng ta đi tiếp con đường trước mắt. Ta rất vui vì ngài có được một đứa con tốt như vậy. Xem ra những ngày tháng cô độc của ngài từ lâu đã không còn nữa rồi.
Thiết Tuề chớp mắt, vẻ mờ mịt bao trùm ông ta như có phần bị xung động. Đôi mắt của Thiết Tuề như bừng tỉnh trong chốc lát.
– Một kẻ bận rộn phụng sự như ta sao có thể cảm thấy cô đơn được chứ? Mà thật ra thì ta cũng thích như vậy, đã bao nhiêu năm trôi qua vẫn không cảm thấy gì bất ổn. Hoài Sa! Chúng ta về thôi, xe ngựa đang chờ ở bên ngoài.
Thiết Tuề nhìn sang Hoài Sa, nói xong thì quay lại nhìn Viên Tiên, khẽ gật đầu tỏ ý chào rồi thong dong bước ngang qua như không để tâm câu nói vừa rồi của Viên Tiên là có ý gì. Viên Tiên vì vậy mà cũng không biết nên nói gì thêm để chăm chọc Thiết Tuề nên chỉ đành gật đầu chào lại hắn. Hoài Sa đứng bên cạnh Thiết Tuề cũng chỉ cúi đầu hành lễ chào với hai cha con ngài đại tướng rồi đi theo sau Thiết Tuề, thẳng lối hành lang rộng dẫn ra ngoài cung điện. Lúc nãy khi phải dừng lại tiếp chuyện Viên Tiên, Hoài Sa có nhanh đảo mắt nhìn quanh nhưng không thấy bóng dáng của mấy vị hoàng tử đâu nên nghĩ có lẽ nhà vua đã gọi họ ở lại.
Ra khỏi cổng lớn cung điện, bên ngoài con đường lớn lại có người đang đứng bên xe ngựa cùng một tốp hộ vệ như đang chờ sẵn từ lâu. Thiết Tuề nhìn thấy người đứng đó thì bước nhanh hơn một chút, khi tiến lại gần hơn thì khẽ cúi đầu hành lễ. Người kia xua tay, nhìn Thiết Tuề thật nhanh rồi lại hướng ánh mắt sang Hoài Sa, mặt mày rạng rỡ vui tươi. Hoài Sa cũng cúi đầu theo cha nuôi hành lễ với người kia.
– Ta biết chắc ngài cố vấn đây có thể xử lý được vụ này mà. Xem ra từ hôm nay ta lại phải gọi Hoài Sa là thống lĩnh rồi. An toàn của Vương Đô trông cậy vào nàng cả đấy.
Hoài Sa vẫn giữ vẻ điềm tĩnh như mọi khi. Thiết Tuề gật gù:
– Hoàng tử đã quá khen. Con gái của tôi vẫn cần phải học hỏi nhiều. Nếu có gì không phải xin hoàng tử cứ chỉ dạy.
Người kia lại xua xua tay:
– Ấy, ngài cố vấn biết rõ hơn ta Hoài Sa thông minh như thế nào mà. Chỉ cần ngài chịu chỉ bảo thì nàng ấy còn tiến bộ hơn nữa. Ta chỉ mong có thể làm bạn tốt với Hoài Sa là đủ.
Hoài Sa đón nhận ánh mắt rất trìu mến và có vẻ không muốn che giấu tình cảm riêng dành cho nàng từ Đoảng Trạch. Lần trước Hoài Sa đã từ chối Đoảng Trạch nhưng nàng hiểu rõ hắn vẫn chưa từ bỏ. Hoài Sa tự hỏi một hoàng tử tốt như vậy sao lại bị phớt lờ ở chốn Vương Đô này. Hoài Sa chợt nghĩ đến Diêng Chí, nàng lại hiểu rằng chuyện gì cũng không phải sẽ theo lẽ đúng đắn của nó, hoàng tử Diêng Chí nổi tiếng chính trực là vậy nhưng chẳng phải đã bị chính cha của hắn nghi ngờ hắn là kẻ đã ra tay giết hại anh trai sao? Gia đình đế vương quả nhiên có khác biệt. Một hồi ức ngắn ngủi chợt chạy ngang tâm trí của Hoài Sa. Nàng nhớ đến đêm tối trong khu rừng thâm u, dưới bóng đêm kỳ bí, hoàng tử Diêng Chí đứng bên cạnh xác của hoàng tử Phổ Trực, một hành động hoặc một biểu hiện thoáng qua mà đến lúc này Hoài Sa cũng chưa thể hình dung ra đó là gì dù nàng chính mắt nhìn thấy. Có lẽ đêm đen đã che khuất quá nhiều thứ. Hoài Sa chợt siết bàn tay đang giữ thanh kiếm của mình, cảm thấy một luồng hơi lạnh phả vào tâm trí rét buốt. Đoảng Trạch cùng Thiết Tuề vẫn đang trò chuyện và có vẻ rất hợp ý nhau, nhưng những gì họ nói lại như nhưng âm thanh trầm bỗng lướt qua tâm trí của Hoài Sa, nàng không nghe được gì vì đang mải miết với những ý nghĩ của riêng mình. Hoài Sa bỗng giật mình khi nghe tiếng nói của Đoảng Trạch, lần này rất rõ ràng cùng bàn tay đang vỗ nhẹ lên vai nàng.
– Ta về đây! Nàng vẫn chưa khoẻ hẳn nên tịnh dưỡng thêm. Ta sẽ đến thăm nàng vào dịp khác.
Nói xong, Đoảng Trạch thong thả quay lưng bước lên xe ngựa. Rèm cửa được một hộ vệ hạ xuống trong khi hai cha con quan cố vấn vẫn đang cúi đầu hành lễ bên vệ đường. Xe ngựa của hoàng tử rời đi, hai người đứng bên đường cũng đã lên xe ngựa của mình và phu xe cho rẽ sang một hướng khác.