Là Khói Hay Là Sương

Chương 09 (P2)


*
Về đến biệt phủ thì trời đã hửng sáng, Diêng Chí không cảm thấy mệt mỏi dù suốt đêm không nghỉ ngơi, cơn giận trong hắn lớn hơn tất cả mọi cảm giác mờ nhạt khác. Hoàng tử dẫn đầu đoàn người đông đúc đi qua sân lớn. Hoài Sa từ lúc rời khỏi cung điện vẫn ở bên cạnh Diêng Chí nhưng họ không nói gì với nhau. Diêng Chí lệnh cho Hoài Sa đi với hắn ra ngoài vườn hoa, không cho bất cứ hộ vệ nào theo cùng.
Ngoài vườn hoa chỉ còn lại hai người. Diêng Chí đưa tay xoa trán, hắn thực sự không biết sẽ trút cơn giận này như thế nào. Hoài Sa im lặng đứng bên cạnh. Đột nhiên Diêng Chí đưa tay bóp cổ Hoài Sa, cánh tay hắn rung lên nhưng vẫn chưa dùng hết lực để giết chết nàng.
– Ngươi ngay từ đầu đã nói dối ta. Ngươi đã đem bao nhiêu tin tức ở chỗ ta về cung điện? Ngươi nghĩ rằng ta sẽ tin đây chỉ là sự sắp xếp để bảo vệ cho ta sao? Sau chừng đó thời gian và sự cẩn thận hết mực của ngươi nhưng ta vẫn đủ tỉnh táo để tóm được ngươi thì ngươi phải biết ta không dễ bị lừa gạt như vậy.
Sau từng câu nói, bàn tay của Diêng Chí dần siết chặt. Sự chịu đựng của Hoài Sa đã chuyển từ bình tĩnh đến lúc này là bắt đầu ngạt thở, nước mắt bị dồn ép chảy qua khoé mắt dù Hoài Sa không có chủ tâm muốn khóc, nhịp thở dốc vội vàng. Diêng Chí nghiến chặt răng, ánh nhìn đầy phẫn uất, nhịp thở mạnh mẽ. Hắn xô ngã Hoài Sa xuống đất, ngồi khuỵu gối xuống bên cạnh nhìn nàng. Hoài Sa ho từng đợt, đưa tay vuốt ngực, nhịp thở vẫn khó khăn, mặt đã đỏ gay.
– Ngươi tưởng không nói gì thì ta không đoán ra được à? Vậy để ta nói cho ngươi nghe thử có đúng không. Vụ án của anh trai được giao cho ta điều tra là vì ta đã được đưa vào vị trí đáng nghi nhất. Lý do là trước khi rời Vương Đô, ta là người cuối cùng gặp Thâng Kiêng và có khả năng biết được lịch trình của anh trai ta. Ngươi được xếp đặt ở bên cạnh ta đúng là để điều tra và bảo vệ ta, nhưng bao nhiêu đó là chưa đủ mà thật ra ngươi còn điều tra cả ta nữa. Và nếu… nếu ngươi điều tra được ta chính là thủ phạm thì sao? Thì ngươi sẽ chính là người ra tay với ta để đề phòng ta làm loạn. Đúng không?
Diêng Chí ghé sát mặt Hoài Sa và nhìn thẳng vào mắt nàng. Hoài Sa không né tránh và cũng nhìn vào mắt Diêng Chí. Nàng không phủ nhận điều gì vì khi thân phận bị bại lộ tất nhiên Diêng Chí có đủ khả năng phán đoán bản chất thật của sự việc. Diêng Chí lại túm lấy cổ của Hoài Sa, ấn nàng nằm xuống đất, lần này hắn không biết cơn tức giận có khiến hắn bóp chết nàng không.
– Ngươi từng nói vì hoàn thành nhiệm vụ sẽ không ngại bất cứ cách nào. Ở biệt phủ của Phổ Trực ngươi đã làm vậy với Đoảng Trạch, lúc đó ta chưa tin. Nhưng bây giờ thì ta tin, chuyện giữa ta và ngươi trong vườn hoa này tối hôm đó cũng là ngươi đang cố gắng để ở lại bên cạnh ta vì nhiệm vụ chưa hoàn thành. Đúng chứ?
Nhắm mắt lại để che đi sự thất vọng của chính mình, sợ phải nhìn thấy cái gật đầu thú nhận của Hoài Sa, Diêng Chí khẽ rít qua kẽ răng vì cảm thấy có một nỗi đau âm ĩ trong lòng khi nói đến chuyện vừa rồi. Trước khi quyết định bắt giữ Hoài Sa, Diêng Chí đã hy vọng rằng hắn đã sai. Lúc nhìn thấy Hoài Sa cùng Thiết Tuề lần lượt đi vào trong rừng sâu từ chỗ mai phục, Diêng Chí vẫn chưa muốn tin vào mắt mình. Bàn tay của Diêng Chí lại siết chặt, hắn từng nói sẽ không để Hoài Sa chết nhẹ nhàng nếu nàng phản bội và nếu nàng phải chết bằng cách này cũng là lẽ đương nhiên. Hoài Sa đau đớn, mắt đã vằn lên từng tia máu, cảm thấy cổ bị bóp nghẹt đến mức sắp bị gãy nát, việc thở đã gần như không thể. Nhìn lên vẻ mặt đang dần trở nên lạnh lẽo của Diêng Chí, Hoài Sa không nói gì, không thể nói được gì.
Bàn tay của Diêng Chí dần nới lỏng, đôi mắt như phủ lên một làn sương mỏng, thở dài thật khẽ. Hắn đứng dậy, quay lưng và chầm chậm bước đi trong khi Hoài Sa vẫn còn nằm dưới đất, co người cố lấy lại nhịp thở, dấu tay hằn đỏ trên cổ của nàng.
– Đứng lên!
Diêng Chí dừng bước, ngoảnh lại nhìn Hoài Sa và ra lệnh. Hoài Sa lồm cồm đứng dậy, nhặt lại thanh kiếm rồi cố gắng đứng thẳng người, y phục lấm lem bụi đất, lắc nhắc đi lại gần Diêng Chí. Diêng Chí dời bước, giữ đúng khoảng cách mà hắn đã tạo ra.
– Ta sẽ không cho ngươi cơ hội để tiếp cận ta lần nào nữa.
Hoài Sa cũng dừng bước, bàn tay siết lấy thanh kiếm, đôi mắt cụp xuống. Hai người đi khỏi vườn hoa khi ánh nắng đầu ngày đã bắt đầu rực rỡ. Rẽ qua mấy dãy hành lang thì đến khu nhà ở của hộ vệ, nơi có gian phòng của Hoài Sa ở trước đó. Đến trước cửa, Diêng Chí mở cửa ra, nhìn sang Hoài Sa và ra hiệu cho nàng đến gần hơn. Hoài Sa vừa bước đến gần thì Diêng Chí chụp lấy tay nàng và đẩy vào trong phòng. Hoài Sa xoay người nhìn ra, lúc này hai người đang cách nhau qua bậc cửa. Cánh cửa dần đóng lại, gương mặt người này dần khuất khỏi tầm mắt người kia. Hoài Sa bước đến một bước thì nghe giọng nói của Diêng Chí từ bên ngoài.
– Ta không giết ngươi chỉ vì ngươi là mật sứ của cha ta nhưng không phải ta sẽ không trừng phạt ngươi.
Người đứng bên trong vẫn không nói gì. Diêng Chí quay sang gọi hộ vệ đến khoá cửa phòng của Hoài Sa lại và không cho nàng đi ra ngoài, càng không được gặp mặt hắn. Hắn biết rõ khi việc điều tra kết thúc thì sẽ phải thả Hoài Sa nhưng hắn không thể dễ dàng buông tha cho người đã lợi dụng lòng tin và tình cảm của hắn. Diêng Chí không biết nên làm gì để trừng phạt Hoài Sa nên chỉ có thể giam nàng lại, giữ nàng ở trong biệt phủ, chỉ cần nàng vẫn còn ở đây thì hắn mới có thể tức giận với nàng được.
*
Một nữ tùy tùng theo lệnh mỗi ngày mang thức ăn đến cho người đang bị giam trong phòng riêng. Khi người tuỳ tùng đến cửa gian phòng đó hộ vệ canh gác sẽ mở khoá và người tuỳ tùng sẽ rời đi ngay sau khi đã đưa thức ăn xong. Người bị giam không phải ai xa lạ với hộ vệ và tùy tùng trong phủ nhưng họ đều không biết vì sao hoàng tử lại giam giữ người đó như thế. Những hộ vệ canh gác còn khó hiểu hơn khi hoàng tử rất thường xuyên lui đến nơi này, thường là lúc giữa đêm nhưng chỉ đứng ở phía hành lang đối diện và nhìn chầm chầm sang gian phòng khóa kín rồi lại rời đi. Người bị giam cũng chẳng có chút phản kháng hay khó chịu mà lặng lẽ sống qua ngày như thế. Bên trong gian phòng lúc nào cũng tĩnh lặng, không có một tiếng nói, tưởng chừng như đó là một gian phòng trống trải nếu không có tùy tùng đến chăm sóc theo lệnh của hoàng tử.
Đã nhiều ngày trôi qua, Hoài Sa chỉ quanh quẩn bên trong gian phòng nhỏ của mình. Từ lúc theo Diêng Chí trở lại biệt phủ từ cung điện thì nàng đã biết sẽ không thể tham gia điều tra cùng hắn nữa, ngay cả việc có thể hắn sẽ giết nàng khi hiểu ra mọi chuyện nàng cũng từng nghĩ đến. Hoài Sa cho rằng Diêng Chí không thể ra tay là vì nàng là mật sứ của nhà vua và là con gái nuôi của quan cố vấn, nếu không có hai danh xưng đó có lẽ giờ này thi thể của nàng đã thối rữa từ lâu. Những ngày gần đây, Hoài Sa trở nên rất khó khăn để rời khỏi giường mỗi buổi sáng, nàng có thể cảm nhận được cơ thể đang yếu dần đi và cũng hiểu rõ vì sao lại trở nên như thế. Lần trước nhận thuốc từ Thiết Tuề nhưng chưa kịp dùng thì đã bị Diêng Chí vô tình giẫm nát, đêm đó tình hình căng thẳng nên Hoài Sa không nhớ đến và sau đó đã bị giam lại ở nơi này không có cơ hội ra ngoài. Hoài Sa càng không thể nói với Diêng Chí tình trạng của mình, việc nàng trúng độc và phải dùng thuốc một lần mỗi ba tháng là chuyện chỉ có ba người biết đó là nhà vua, cha nuôi của nàng và chính nàng mà thôi. Thiết Tuề đã nói với nàng rằng ông ấy đang cố gắng tìm thuốc giải độc cho nàng nên tạm thời chỉ có thể dùng thuốc khống chế chất độc phát tán. Không bao lâu nữa vụ án trong tay của Diêng Chí sẽ tạm dừng, Hoài Sa sẽ được thả ra nên nàng đang cố gắng cầm cự đến lúc đó.
Thời gian này Hoài Sa có thời gian suy nghĩ rất nhiều chuyện. Nàng nghĩ đến cả quá trình đã đưa nàng đến nơi này, trở thành mật sứ và gián điệp bên cạnh Diêng Chí. Những gì Hoài Sa nhìn thấy trong hơn một năm qua đã là quá nhiều so với những năm tháng trước đây của cuộc đời.
Hoài Sa đi quanh quẩn trong gian phòng nhỏ. Bên cạnh nàng không có gì nhiều ngoài những thứ vật dụng có sẵn trong phủ hoàng tử, chỉ có thanh kiếm là thuộc về nàng. Hoài Sa nhớ ngày mà cha nuôi đã trao nó cho nàng, kéo nàng ra khỏi vùng tối tăm, cho nàng nhìn thấy ánh sáng.
Lại một ngày nữa đã trôi qua. Hoài Sa thắp ngọn nến nhỏ để lấy ánh sáng cho gian phòng. Bên ngoài có tiếng bước chân nhiều người đi tới, sau đó là tiếng chào hành lễ của hộ vệ bên ngoài với người vừa đến. Tiếng khoá sắt và tiếng cánh cửa mở ra. Người bên ngoài bước vào trong và khép cửa lại. Hộ vệ chỉ đứng canh bên ngoài. Hoài Sa nhìn thấy hoàng tử thì đứng dậy hành lễ chào.
Diêng Chí cảm thấy người trước mặt có điều khác lạ. Dưới ánh sáng của ngọn nến, vẻ mặt của Hoài Sa hiện lên nét mệt mỏi. Cảm giác mủi lòng len lỏi trong lòng Diêng Chí. Nhiều ngày qua, hắn không gặp mặt Hoài Sa lần nào, bây giờ đã hoàn tất việc chuyển giao vụ án ám sát hoàng tử Thâng Kiêng lại cho triều đình thì cũng là lúc phải trả tự do cho nàng. Diêng Chí ngồi xuống ghế, mục đích đến đây là vì hắn vẫn còn vài điều cần được biết. Hoài Sa vẫn như vậy, không nói gì mà đứng cúi đầu bên cạnh, rất phục tùng, rất đúng quy tắc.
– Nếu ngày đó ta không mua ngươi từ sân giác đấu thì họ sẽ dùng cách gì để đưa ngươi đến bên cạnh ta?
Diêng Chí chăm chú nhìn Hoài Sa, chờ đợi câu trả lời. Hắn đã suy nghĩ rất nhiều về chuyện cha của hắn lập kế hoạch đưa mật sứ đến nhưng rõ ràng từ đầu hắn là người chủ động mua Hoài Sa. Việc chọn thân phận nô lệ cho nàng thì rõ ràng là vì tránh việc điều tra thân thế mà Diêng Chí vẫn thực hiện khi lựa chọn hộ vệ vào phủ.
Hoài Sa liếc nhìn Diêng Chí thật nhanh rồi nói:
– Việc hoàng tử mua nô lệ không nằm trong kế hoạch. Sau trận đấu, tôi sẽ được mang đến tặng cho ngài nếu… sống sót.
– Sống sót? Những trận thi đấu đó là thật?
Diêng Chí có chút ngạc nhiên vì hắn cho rằng nhà vua đã an bày phiên giác đấu, nhưng xem ra sự thật thì không phải.
– Vì… nếu không thật, hoàng tử sẽ không tin.
Diêng Chí khẽ cười, gật gật đầu nhưng sau lại lắc đầu. Hắn đứng dậy vì đã không còn muốn đối diện Hoài Sa thêm nữa, lại nghĩ nếu có chứng cứ cho rằng hắn có liên quan đến cái chết của Thâng Kiêng thì chẳng phải người con gái này sẽ nhận lệnh của cha hắn mà ra tay với hắn sao. Hai bàn tay của Diêng Chí vô thức siết lại, nụ cười chua chát ẩn hiện bên khoé miệng.
– Nếu… nếu ngươi tìm ra chứng cứ chỉ tội ta… thì ngươi sẽ phải làm gì?
Hoài Sa chớp mắt và nhìn phía sau lưng hoàng tử vì Diêng Chí đã bước đến gần cửa. Nàng không biết tâm trạng của hắn đang như thế nào khi không thể nhìn thấy mặt. Một năm qua ở bên cạnh Diêng Chí để điều tra vụ án, Hoài Sa không có nhiều chứng cứ để chứng tỏ hắn có tội lẫn vô tội nhưng có một thứ khiến nàng tin rằng hắn không phải là thủ phạm. Diêng Chí luôn chỉ mang theo mình một thanh đoản đao nhưng từ khi bắt đầu điều tra vụ án hắn lại mang thêm một thứ khác bên cạnh đó là bình rượu bằng đồng. Trước khi đến đây, Hoài Sa được cha nuôi cho xem tất cả vật chứng tìm được ở nơi mà hoàng tử Thâng Kiêng bị giết, trong số đó có một bình rượu bằng đồng rất giống với của Diêng Chí. Hoài Sa hiểu rằng đó là do Thâng Kiêng đã tặng cho Diêng Chí trước đó và hắn vẫn chỉ cất nó trong ngăn kéo mà không dùng đến. Một điều khác nữa đã thuyết phục Hoài Sa khẳng định rằng Diêng Chí vô tội chính là tình cảm mà hắn dành cho anh trai, nàng tin rằng đó không phải là giả dối. Thật ra, Hoài Sa không khẳng định điều gì với Thiết Tuề hay nhà vua mà chỉ báo cáo những gì mà nàng biết được từ trong phủ hoàng tử, việc định đoạt sẽ do nhà vua nhìn nhận. Nghe câu hỏi của Diêng Chí đã khiến Hoài Sa phải chần chừ.
– Khống chế ngài trước khi mọi chuyện đi xa hơn.
Diêng Chí xoay người, nheo mắt nhìn Hoài Sa, vẻ như sắp bật cười vì điều vừa nghe thấy.
– Ta không khuất phục thì sao? Chính ngươi sẽ hành quyết ta sao?
Diêng Chí bật cười sau câu nói của chính mình. Hắn lại gật gật đầu như để tán thưởng người đang đứng trước mặt rồi quay lưng mở cửa và đi ra ngoài.
Cánh cửa vẫn mở, tiếng nói của Diêng Chí rõ ràng khi ra lệnh cho hộ vệ thả Hoài Sa ra vào ngày mai và không bao giờ cho phép nàng bước qua ngưỡng cửa vào biệt phủ dù chỉ là một bước. Hắn lại nhìn vào trong phòng và chỉ tay về phía Hoài Sa, nói mấy lời trước khi đi khỏi.
– Từ nay về sau, ta và ngươi không còn liên quan gì đến nhau nữa.
Hoài Sa nhìn cánh cửa khép dần lại, một cảm giác mệt mỏi ùa đến bao trùm cơ thể nàng. Nàng lảo đảo bước từng bước nặng nhọc đến bên giường và ngã người nằm xuống, mồ hôi lấm tấm trên gương mặt. Ngoài cảm giác đau đớn vì thứ độc tố trong cơ thể lại có thêm một loại cảm giác rất khó chịu cũng đang dày vò Hoài Sa. Nàng không cảm thấy vui vì sắp được thả và chấm dứt những cơn đau đang hành hạ mình.
*
Cổng sau biệt phủ của hoàng tử Diêng Chí mở ra, dáng một cô gái gầy gò, liu xiu bước ra ngoài, tay phải mang theo thanh kiếm nhưng điệu bộ thảm hại. Nàng lần từng bước rời đi, dáng vẻ mệt mỏi như thể đã trải qua một trận bị hành hạ dù trên người không có một vết thương nào. Cánh cửa sau lưng khép lại ngay khi cô gái ấy bước ra ngoài, im lìm và tĩnh mịch.
Con đường nhỏ lát đá hôm nay vắng vẻ đến lạ dù biệt phủ hoàng tử ở giữa Vương Đô nhộn nhịp. m thanh cuộc sống dội lại ở phía xa xa. Ánh nắng trên cao gay gắt. Người đi đơn độc vẫn từng bước nặng nề. Qua được một góc đường, cô gái lại tựa vào bờ tường nghỉ mệt, hít thở nặng nhọc, ánh mắt mệt mỏi quan sát xung quanh. Nàng tránh những ngả đường đông đúc nhiều người mà chọn cho mình những lối nhỏ len lỏi sau những dãy nhà. Người qua lại trên đường lớn, lướt qua những ngõ hẻm hun hút, không hay biết có một người ngồi khuất bên góc tường đang cố gắng chống chọi lại cơn đau để đi tới nơi có thể cho nàng sự sống.
Cô gái lại ngồi sụp xuống, tựa lưng vào tường đá ẩm, gương mặt đã mướt mồ hôi, đôi mắt mệt mỏi nhìn ra phía đường lớn, nơi có ánh sáng chan hoà, người qua kẻ lại tấp nập. Có tiếng vó ngựa rầm rập và tiếng bước chân đều đặn của một tốp nhiều người đang đến gần. Từ trong hẻm nhỏ, cô gái nhìn thấy một người đủng đỉnh trên lưng ngựa, vẻ mặt thoáng qua nhưng đượm vẻ tôn quý, ánh nhìn thẳng về phía trước chẳng bao giờ để một hẻm tối khiến hắn phải bận tâm liếc nhìn nên cũng chẳng thể nhìn thấy kẻ đang ở trong tình trạng bi đát đang rúc mình ở một góc nhỏ nhìn ra phía hắn.
Đoàn người đi xa dần khỏi khu chợ, dân chúng trước đó phải nhường đường cho hoàng tử Diêng Chí đi qua giờ lại bắt đầu ồn ào và trộn lẫn vào nhau trên đường. Người ngồi ở góc khuất cũng đã rời đi. Cô gái đã đến rất gần nơi cần đến. Nàng đứng cạnh một bờ tường phía con hẻm nhỏ có thể nhìn sang một biệt phủ cũng cổng cao tịch mịch, có người canh gác bên ngoài. Cô gái bặm môi, cố gắng dồn lấy chút sức lực còn lại để bước đi sang bên kia đường, nhưng chỉ vừa đến gần cổng lớn thì đã ngã quỵ. Hai người gác cổng nhìn nhau rồi nhìn cô gái đang bất tỉnh ngay ngưỡng cửa, chưa biết nên làm thế nào. Một người bước lại gần cô gái, giơ chân đẩy đẩy vai nàng để kiểm tra xem người có phải đã chết không. Phát hiện cô gái chưa chết nhưng gương mặt trắng bệch có vẻ cũng không sống được bao lâu. Người đó ngoảnh mặt lắc đầu ra hiệu với người còn lại. Người kia cũng chạy đến gần, họ trao đổi gì đó với nhau rồi nhanh nhanh chóng chóng kéo cô gái về phía con hẻm với mục đích để mặc cô ta chết ở đó, họ không muốn gặp phải phiền phức.
Sau khi kéo cô gái vào trong hẻm và để nàng nằm ở một góc khuất, người cầm thanh kiếm của nàng cũng định vứt nó lại nhưng người kia chụp lấy và ngắm nghía, thấy là thứ tốt nên liền bảo:
– Thứ này cô ta không dùng được nữa đâu. Mai ta đem ra chợ bán cũng được ít tiền mà mua rượu. Đi thôi! Bọn tuần thành sẽ sớm phát hiện mà hốt xác cho cô ta.
Hai người gật gật đầu với nhau rồi trở về vị trí canh gác của mình. Nhưng không được bao lâu thì từ phía con hẻm nhỏ cô gái lại xuất hiện. Lần này, cô gái không thể bước đi mà chỉ có thể bò sang, hai bàn tay cấu lấy mặt đá dường như đã toé máu, y phục lấm bẩn, đôi mắt không biết là đang mở hay đang nhắm nhưng rõ ràng là cô ta đang muốn bò sang phía biệt phủ, nơi có hai người canh gác đang mắt trợn, miệng há nhìn cái thân thể nhàu nhĩ, thê thảm kia đang trườn đến gần từng chút một.
Hai người gác cổng lại bảo nhau đến kéo cô gái kia vào lại con hẻm, họ nghĩ lần này cô ta sẽ phải chịu chết và cũng chẳng còn đủ sức để bò sang một lần nữa trong tình trạng tệ hại như bây giờ. Cô gái đã kiệt sức không thể chống lại sức lực của hai người đàn ông đang cố kéo cô vào lại hẻm nhỏ, càng không còn sức để nói lời nào. Họ lôi nàng xềnh xệch, với họ nàng chỉ là một xác chết với chút hơi tàn nên chẳng cần bận tâm những cạnh đá sắt nhọn đang cào xé thân thể nàng, máu tươi vương lại trên nền đá từng vệt.
Một cỗ xe ngựa xuất hiện, một tốp hộ vệ đi cùng, đoàn người dừng lại khi nhìn thấy bên vệ đường có điều bất thường. Hai người đang kéo lê một thân người cũng vội buông tay, ngẩng người nhìn đoàn người kia, vẻ kinh ngạc và lúng túng trộn lẫn vào nhau.
Rèm cửa được hộ vệ đánh xe kéo lên, người ngồi trong xe bước ra ngoài, liếc mắt nhìn hai người đang đứng dưới đường rồi lại nhìn thân người rách nát đang nằm, ánh mắt lay động. Chàng trai bước xuống xe và đi nhanh lại chỗ cô gái, không bận tâm hai kẻ đang run rẩy cúi đầu hành lễ với mình.
– Các ngươi đang định làm gì cô ấy?
Hai người kia nghe thấy chàng trai hỏi mình thì nhanh nhảu phân trần:
– Thưa hoàng tử! Chúng tôi thấy cô ta đang gặp nạn nên định ra tay giúp đỡ, đang đưa cô ta vào trong thì lại gặp hoàng tử. Cô ta thật là tội nghiệp, không biết có sống nổi không nhưng dù sao chúng tôi cũng không thể thấy mà không cứu.
– Phải phải phải! Không đành lòng.
Người còn lại phụ hoạ theo lời người kia. Nhưng vị hoàng tử trẻ đã sớm chẳng bận tâm đến hai kẻ đó nói gì mà đích thân bế cô gái lên và đi thẳng đến chỗ xe ngựa. Hộ vệ của hoàng tử cũng chẳng dám chậm trễ mà vén rèm để người có thể thuận tiện đưa cô gái vào trong. Đoàn người nhận lệnh rời đi ngay sau đó, bỏ lại hai người gác cổng vẫn chưa hiểu điều gì đang diễn ra và cô gái kia thật sự có thân phận như thế nào mà có thể khiến hoàng tử Đoảng Trạch khẩn trương như vậy. Họ thầm hy vọng rằng cô gái kia nếu có tỉnh lại cũng sẽ không nhớ được chuyện gì đã xảy ra, hoặc tốt hơn hết là cô ta cứ như thế mà chết đi sẽ tốt hơn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.