Là Khói Hay Là Sương

Chương 08 (P2)


*
Hoàng tử Diêng Chí và nhóm hộ vệ dừng lại trước cổng một biệt phủ khác. Trời đã rất khuya, không gian đang yên ắng nhưng vừa nghe có động tĩnh bên ngoài thì hai tốp khá đông hộ vệ chạy ra cảnh giới. Thống lĩnh hộ vệ nhìn thấy người trên ngựa là hoàng tử Diêng Chí thì cúi đầu hành lễ, hắn thừa biết xung quanh biệt phủ từ lâu đã có người của hoàng tử sắp xếp canh chừng nên cẩn trọng không hành động gì. Diêng Chí xuống ngựa, chắp tay sau lưng bước đến trước mặt tên thống lĩnh.
– Ta muốn gặp trưởng hoàng tử.
Tên thống lĩnh có chút bỡ ngỡ, còn chần chừ chưa đi vào trong báo tin. Diêng Chí nhìn tên thống lĩnh nói tiếp:
– Anh trai ta không tiếp khách giờ này à?
– Để tôi vào báo cho trưởng hoàng tử ngay.
Tên thống lĩnh bắt đầu cảm thấy có điều không hay nên đành nghe theo Diêng Chí và chạy vào trong. Diêng Chí thong dong đi qua lại trước cổng, kiên nhẫn chờ đợi. Một lát sau, tên thống lĩnh chạy ra và lệnh cho nhóm hộ vệ tránh ra nhường lối cho hoàng tử Diêng Chí đi vào trong. Diêng Chí giơ tay lên ra hiệu cho hộ vệ của mình dừng lại. Hộ vệ của hắn có chút bất ngờ nhưng không dám cãi lệnh. Hộ vệ trong phủ của Phổ Trực cũng không hiểu vì sao hoàng tử Diêng Chí lại làm như vậy. Hai nhóm hộ vệ của hai vị hoàng tử đành đứng bên ngoài canh chừng lẫn nhau.
Diêng Chí đi vào trong thì có tuỳ tùng chờ sẵn dẫn đường đến chỗ Phổ Trực. Rẽ qua vài lối hành lang thì trước mặt là lối đi ra vườn hoa. Bước vào trong vườn hoa, Diêng Chí nhìn thấy một ngọn nến ở phía xa trên bàn đá, dáng một người đang ngồi, có lẽ nhìn thấy Diêng Chí đang đi vào nên đứng lên nhưng không di chuyển. Diêng Chí đi đến, đảo mắt nhìn quanh theo thói quen khi đi một mình đến chỗ của người khác.
Phổ Trực vừa nãy đã toát cả mồ hôi khi tên thống lĩnh chạy vào báo tin hoàng tử Diêng Chí đến. Hắn vội vàng rời giường ngủ, cảm thấy gặp Diêng Chí ở đâu trong phủ cũng ngột ngạt nên đã chọn đi ra vườn hoa.
– Sao lại đến trễ vậy? Không ngủ được à?
Phổ Trực hỏi khi Diêng Chí đã đến ngồi xuống ghế đá. Diêng Chí thở mạnh mà không trả lời. Hắn rõ ràng không đến để trò chuyện. Phổ Trực không nghe thấy đối phương trả lời thì có phần chột dạ, ngần ngại ngồi xuống.
Diêng Chí rất nhanh tay túm lấy cổ áo của Phổ Trực kéo về phía mình, tay còn lại đưa đoản đao lên cổ hắn, gằn giọng:
– Nói cho ta biết, rốt cuộc Thâng Kiêng có phải do ngươi giết không?
Phổ Trực trợn mắt, mồ hôi túa ra khắp cơ thể, nhịp thở dồn dập.
– Không… không phải ta. Sao ta lại…
– Là ngươi vì muốn che đậy tội lỗi của mình. Ngươi giết Thâng Kiêng, sau lại phóng hoả để huỷ đi chứng cứ. Đúng không?
– Ta không có… Phải! Ta có tội nhưng… Thâng Kiêng cũng đã không muốn phanh phui chuyện này. Ta… ta chỉ sợ những ghi chép đó lọt ra ngoài nên… nên… Diêng Chí! Ta chưa bao giờ nghĩ sẽ giết Thâng Kiêng. Em trai hãy tin ta… tin ta đi!
– Làm sao ta tin ngươi được? Chỉ cần ngày mai ta báo cáo cho cha việc này thì nhất định ngươi sẽ không sống được.
Phổ Trực đã mồ hôi đầm đìa, ngày này hắn đã biết sẽ xảy ra nhưng dù có chuẩn bị tinh thần bao nhiêu thì cũng không sao bình tĩnh được khi đối diện ánh mắt giận dữ như có thể giết bất cứ kẻ nào của Diêng Chí lúc này. Hắn bắt đầu van vỉ:
– Diêng Chí! Ta không có cách nào khiến ngươi tin ta, nhưng chắc chắn không phải là ta làm. Thôi được! Ta sẽ trả lại tất cả những gì ta đã lấy cho triều đình bằng cách quyên góp, sau này sẽ không tái phạm nữa.
– Không phải là ngươi làm thật chứ? Chuyện của Thâng Kiêng?
– Không… chắc chắn không phải ta làm.
Diêng Chí hừ một tiếng, đẩy Phổ Trực ra thật mạnh khiến hắn té ngã xuống đất.
– Ba ngày. Ta cho ngươi ba ngày để thu xếp trả lại toàn bộ số thiếu hụt trong ngân khố. Nếu ngươi còn có hành động nào thì đừng trách ta không cho ngươi đường lui.
– Được, được!
Phổ Trực lồm cồm đứng dậy, phủi phủi y phục khỏi bụi đất, rối rít nói. Diêng Chí gằm mặt bước đi. Phổ Trực ngồi sụp xuống, thở hổn hển, cả người muốn đổ sụp lên mặt bàn vì đuối sức.
*
Hoài Sa vẫn đứng ở sân trước từ lúc hoàng tử rời đi cho đến lúc này lại nghe thấy tiếng vó ngựa quay trở về. Hoài Sa nhìn chằm chằm về phía cổng, khi cánh cửa mở ra và Diêng Chí dẫn đầu nhóm hộ vệ bước vào trong thì ánh mắt nàng như mở to hơn. Nhưng hoàng tử đi một mạch vào trong, không nhìn đến người vẫn đứng chờ từ lâu một lần nào. Hoài Sa đành phải đứng tại chỗ, không thể đi theo được.
Diêng Chí bước vào phòng làm việc, ngồi xuống ghế, trong lòng cảm thấy như gánh nặng bao lâu nay đã giảm bớt rất nhiều phần, tất cả chỉ còn chờ ba ngày sau khi hoàn thành việc thu lại tất cả số vàng mà Phổ Trực trộm của triều đình thì sẽ có thể tập trung điều tra vụ án của Thâng Kiêng. Sau cuộc nói chuyện vừa rồi, Diêng Chí đã chắc rằng kẻ ám sát Thâng Kiêng không phải Phổ Trực, những chuyện xảy ra gần đây khả năng cao là do kẻ đứng sau muốn đổ hết tội cho Phổ Trực. Ngoài Thâng Kiêng ra thì ai có khả năng biết được chuyện phạm tội của Phổ Trực?
Thời gian mà Diêng Chí còn là ba tháng trước khi ngừng điều tra. Hắn đang rất lo lắng sau khi tạm dừng vụ án sẽ bị lãng quên nên cho dù nhà vua không giao quyền thì hắn cũng sẽ không từ bỏ việc điều tra này.
Ngồi trong phòng làm việc rất lâu, Diêng Chí cảm thấy mệt mỏi nên đứng dậy đi về phòng ngủ. Mở cửa bước ra ngoài, Diêng Chí thở dài khi vẫn nhìn thấy Hoài Sa đứng bên ngoài. Hắn không thể hiểu nổi người này tại sao lại ngoan cố đến như thế, rõ ràng có một con đường khác tốt đẹp hơn nhưng lại muốn làm ngược lại. Diêng Chí rẽ sang lối hành lang về phòng ngủ không muốn phải giải quyết thêm rắc rối nào nữa. Nhưng người cố ý mà lòng lại nghĩ khác, Diêng Chí đi được một đoạn thì quay đầu, đi nhanh về phía phòng làm việc. Khi đi đến chỗ cũ thì Diêng Chí đã không nhìn thấy Hoài Sa đứng bên ngoài, khẽ cười vì tự cho bản thân đã lo nghĩ quá nhiều và người kia cũng đã biết mệt.
Cơn mệt mỏi và buồn ngủ lại vừa tan biến đâu mất, Diêng Chí chuyển hướng đi ra vườn hoa để đi dạo. Ngoài vườn hoa tối, Diêng Chí bước chầm chậm qua những luống hoa, hương hoa hồng thơm ngát quyện vào gió đêm thanh mát. Đột nhiên dừng chân lại khi Diêng Chí nhìn thấy một người đứng giữa vườn hoa, quay lưng về phía hắn. Bước thêm vài bước thì Diêng Chí đã nhận ra đó là ai, người đó nghe tiếng bước chân thì cũng quay đầu lại nhìn.
– Tại sao ngươi lại ở đây?
– Chưa nghỉ được.
– Tại sao?
– Không biết.
– Ta đã lệnh cho ngươi rời khỏi nơi này cho dù ngươi có muốn theo Đoảng Trạch hay không. Ngươi tại sao cứ phải ngoan cố ở lại đây?
Hoài Sa lại giương đôi mắt long lanh nhìn Diêng Chí, không biết nói gì. Diêng Chí không thích sự im lặng của Hoài Sa lúc này, hắn trầm giọng nói tiếp:
– Nếu ngươi không rời đi thì ta sẽ trói ngươi lại và đưa đến chỗ Đoảng Trạch. Em trai ta thực sự quan tâm ngươi, ngươi theo hắn sẽ có cuộc sống tốt hơn, sẽ không còn bị nguy hiểm nữa.
– Không cần.
Diêng Chí nheo mắt nhìn Hoài Sa. Hắn rất muốn nghe nàng nói điều gì đó khác hơn, nhiều lời hơn về lý do mà nàng một mực không chịu rời đi.
– Ta sẽ cho người đưa ngươi đến đó. Ngươi không muốn thì có thể đi khỏi nơi này.
– Không đi.
Bước nhanh lại gần hơn, Diêng Chí chụp lấy tay của Hoài Sa kéo lại gần, hắn thực sự không còn kiên nhẫn được với thái độ thản nhiên của nàng lúc này.
– Rốt cuộc là ngươi muốn gì? Ta nhắc lại, ta không muốn nhìn thấy ngươi. Ta không cần ngươi ở bên cạnh, ngươi thật sự rất phiền phức. Tại sao ngươi mãi vẫn không chịu rời đi?
Hoài Sa nhíu mày, có lẽ đã cảm thấy đau vì bàn tay của người kia siết chặt lấy tay mình, hai người đang đứng sát vào nhau chỉ cách hai cánh tay ở giữa.
– Dù sao tôi vẫn sẽ ở bên cạnh chủ nhân.
– Bao lâu?
Câu hỏi bật ra từ miệng Diêng Chí mà chính hắn cũng chưa nhận thức được. Hoài Sa lại lần nữa mở to đôi mắt, chưa biết nên nói gì, câu hỏi đó quá đột ngột. Diêng Chí biết bản thân đã lỡ lời nhưng không kịp để thay đổi nữa. Hắn rít qua kẽ răng thật khẽ, tay còn lại ôm chặt lấy Hoài Sa vì cảm thấy nàng đang muốn né tránh hắn.
– Không muốn đi thì đừng bao giờ đi nữa.
Hoài Sa vừa nghe xong câu nói của Diêng Chí thì cảm thấy môi của hắn đã dán chặt vào môi của mình, vòng tay của hắn càng siết chặt hơn không cho nàng cơ hội phản kháng. Một lát sau thì sự phòng bị của Hoài Sa đã không thể giữ được nữa, nàng vô thức hôn lại Diêng Chí. Diêng Chí khựng lại vì cảm thấy người kia hôn hắn, rất nhẹ, rất vụng về. Hắn cảm thấy trong lòng như có gì vỡ ra và bay bổng lên cao. Bàn tay đang giữ lấy tay của Hoài Sa buông lỏng, vòng ra sau ôm lấy nàng càng chặt hơn. Một tay của Hoài Sa vẫn giữ lấy thanh kiếm, tay để trước ngực lúc nãy đã choàng lấy cổ của Diêng Chí tự bao giờ. Diêng Chí cảm thấy như có ngọn lửa bùng lên từ bên trong, giật thanh kiếm trong tay của Hoài Sa vứt đi, hai tay nhấc bổng nàng lên và đặt nàng ngồi lên trên bàn đá gần đó, ghì chặt cơ thể nàng vào sát người của hắn. Hoài Sa cảm thấy Diêng Chí không dừng lại mà trong đôi mắt của hắn đang dâng lên một sự khao khát lớn hơn. Lúc này, Hoài Sa lại cảm thấy sợ, cả người trở nên cứng đờ, hai bàn tay đặt trước ngực của Diêng Chí cố gắng đẩy hắn ra. Diêng Chí mặc kệ sự phản kháng của Hoài Sa, lại ôm chặt hơn, lần tay cởi áo ngoài của nàng. Nhưng khi cảm thấy Hoài Sa đã ngừng hôn mình, lại có ý né tránh, Diêng Chí chần chừ rồi cũng dừng lại, cố trấn tỉnh lại bản thân, hắn thở từng nhịp rất sâu, mồ hôi đã lấm tấm trên trán. Hắn đỡ Hoài Sa đứng dậy, nhặt thanh kiếm lại cho nàng, nhẹ nhàng ôm lấy nàng để trấn an.
– Khuya rồi, chúng ta về nghỉ thôi.
Diêng Chí mỉm cười, trong lòng hắn thực sự không hề lo lắng Đoảng Trạch sẽ giận hắn vì một lần nữa giữ Hoài Saở lại, thật ra hắn chỉ để tâm đến người mà hắn đang ôm lấy bằng cả hai tay.
*
Thời hạn mà Diêng Chí đưa ra cho Phổ Trực đã đến. Binh lính mà Diêng Chí bố trí bên ngoài biệt phủ của Phổ Trực đã sẵn sàng chờ hộ tống đoàn xe chở tài sản do trưởng hoàng tử đứng ra quyên góp được cho ngân khố. Cổng sau biệt phủ của trưởng hoàng tử mở ra và ba cỗ xe được đưa ra ngoài. Binh lính của hoàng tử Diêng Chí có mặt để tiếp quản đoàn xe. Diêng Chí trước đó đã dàn xếp ổn thoả cho việc quyên góp này sẽ diễn ra nhanh chóng và đơn giản. Bây giờ hắn đang ở trong phủ chờ báo cáo sau cùng. Diêng Chí đã cho Hoài Sa trở lại đội hộ vệ nhưng hằng ngày chỉ ở bên cạnh hắn, đi theo hắn. Những lần gặp mặt Đoảng Trạch, Diêng Chí không hề nhắc đến chuyện trước đó. Đoảng Trạch dường như cũng không muốn nói nhiều về chuyện đã qua, vẫn vui vẻ, chỉ khi nhìn thấy Hoài Sa đi bên cạnh Diêng Chí thì hắn có thoáng chút buồn. Diêng Chí không biết lúc từ chối đi theo Đoảng Trạch thì Hoài Sa đã nói gì, hắn không hỏi Hoài Sa, cũng không hỏi Đoảng Trạch. Sự việc khó xử đó thật ra không nên gợi mở quá nhiều, sẽ có người không được vui, lại có người phải khó xử.
Bóng chiều lại đổ xuống bao trùm lấy Vương Đô. Nhóm hộ vệ của Diêng Chí đi cùng binh lính vận chuyển đã trở về. Người thống lĩnh đi vào báo cáo mọi việc đã hoàn thành, lại trình số liệu lên cho hoàng tử xem qua. Diêng Chí giở từng trang giấy nhìn lướt qua, ánh mắt của hắn trở nên kinh ngạc và quát lớn:
– Tất cả hộ vệ tập trung theo ta.
Hoài Sa đứng cạnh Diêng Chí, nhìn thấy vẻ khẩn trương của hắn thì cảm thấy đã có chuyện xảy ra. Diêng Chí khẩn trương xách kiếm đi ra ngoài. Hộ vệ trong phủ lục tục kéo ra sân lớn tập hợp nghe lệnh của hoàng tử.
– Chúng ta phải tập trung vào một nhóm người đang chuyển ba xe hàng, binh khí đồng bộ, trong đó có thể có người quen mặt là hộ vệ trong phủ trưởng hoàng tử. Bắt giữ bọn chúng lại!
Khi họ xuất phát thì bầu trời đã chuyển dần về đêm. Những con đường thưa dần người qua lại. Một vài trinh sát đã được phái đi trước đó quay về báo tin. Sau khi binh lính của hoàng tử Diêng Chí tiếp quản đoàn xe và rời đi, một lúc sau đó cũng từ phía cửa sau có thêm ba cỗ xe được vận chuyển ra ngoài và di chuyển về cổng phía nam thành. Tin tức điều tra nhanh chỉ có được bấy nhiêu. Diêng Chí cùng người của mình ra ngoài cổng thành phía nam thì chia ra ba nhóm theo những con đường mà xe vận chuyển có thể đi qua.
Ở gần cổng thành có một nhóm người đã đến trước, người dẫn đầu ngồi trên ngựa, vẻ mặt điềm tĩnh đang tập trung suy nghĩ. Diêng Chí nhìn thấy người đó thì cho ngựa đi lại gần, hắn không ngờ người kia cũng đã nắm được tin tức nhanh như vậy. Diêng Chí trách bản thân đã tin tưởng Phổ Trực sẽ giao nộp toàn bộ tài sản mà hắn trộm của triều đình nhưng những thứ chuyển đến ngân khố chỉ là những thứ không có giá trị bị giấu trong những thùng hàng. Phổ Trực đã lợi dụng cơ hội mà Diêng Chí cho hắn để vận chuyển tài sản rời khỏi thành.
– Tin tức của anh cũng nhanh lắm. Anh có biết nơi nào hắn sẽ đến không?
– Người anh này sao lại ngu ngốc như thế?
Bác Lăng lẩm nhẩm như không nghe thấy Diêng Chí. Hắn nhìn về phía con đường bên trái, lối đi mà hắn tin rằng Phổ Trực sẽ chọn vì con đường này khá khó đi vì xuyên qua núi rừng. Lúc này Bác Lăng mới nhìn Diêng Chí, chỉ tay về phía con đường mà hắn sắp đi.
– Chúng ta cùng đi.
Diêng Chí ngoái đầu về phía Hoài Sa ra hiệu cho nàng. Hoài Sa cùng nhóm hộ vệ còn lại nhanh chóng di chuyển đến gần chỗ hoàng tử. Bác Lăng không nói gì thêm, ghìm cương ngựa đi thẳng đến con đường kia. Hắn biết lúc này Diêng Chí cũng đang nghi ngờ và đề phòng hắn. Diêng Chí lúc này nhất định đang rất nóng giận, hắn như đang sẵn sàng ra tay với bất cứ kẻ nào.
*
Con đường ngoài thành càng đi càng xa, cảnh vật xung quanh dần trở nên hoang vắng. Người của hoàng tử Diêng Chí vẫn đang trên đường tìm kiếm nhóm người vận chuyển của hoàng tử Phổ Trực. Diêng Chí cho ngựa đi cạnh Bác Lăng không rời. Theo sau họ là một đoàn hộ vệ của cả hai. Băng qua nhiều đoạn đường vẫn chưa thấy tung tích những người cần tìm. Bỗng ở phía trước có tiếng đánh nhau của hai nhóm đông người. Cảm thấy có điều không hay, Diêng Chí liền thúc ngựa phi nhanh hơn. Bác Lăng nhìn theo Diêng Chí đã đi được một đoạn xa, dáng thấp thoáng trong bóng đêm thì liền đuổi theo. Hộ vệ theo sau cũng rào rào theo chân.
Giữa cánh rừng tối, hai nhóm người đang đánh nhau quyết liệt, ánh kiếm lóng lánh xoẹt qua lại. Gần chỗ đám đánh nhau có ba chiếc xe gỗ, bên trên có chất những thùng hàng ngay ngắn. Bác Lăng vừa đến và nhìn thấy tình hình trước mắt thì liền ra lệnh cho hộ vệ tiến lên giải cứu cho người của Phổ Trực khỏi sự tấn công của bọn cướp. Hắn khẩn trương quan sát nhưng không thấy Phổ Trực đâu, cả Diêng Chí cũng không có mặt dù vừa rồi đã nhanh chân đi trước.
– Toả ra xung quanh tìm hoàng tử của các ngươi ngay, có thể có nguy hiểm phía trước.
Hoài Sa và một vài hộ vệ liền tách nhóm và thúc ngựa đi tìm Diêng Chí. Bọn cướp khi thấy có đông người đến thì đành thoái lui mà không cướp được gì. Bác Lăng lại lệnh cho hộ vệ của mình khống chế nhóm người của Phổ Trực, tước vũ khí và canh chừng. Hắn gọi vài người đi cùng hắn về phía trước.
Hoài Sa đuổi theo không lâu thì nhìn thấy ngựa của Diêng Chí bị bỏ lại gần một thân cây nhưng không có hoàng tử ở đây. Lại đuổi theo một quãng đường, Hoài Sa đã nhìn thấy dưới ánh sáng mờ ảo một dáng người đang đứng bất động, thanh gươm trên tay còn vương vài vệt chất lỏng màu đen. Vội nhảy xuống ngựa, Hoài Sa tuốt kiếm, chạy nhanh lại chỗ người kia đang đứng, hộ vệ đi cùng cũng nhanh chân chạy theo. Người đứng bất động ngoái đầu nhìn Hoài Sa, gương mặt vừa thảng thốt vừa bất lực. Hoài Sa chạy đến gần thì không thấy tên cướp nào, lại thấy người kia có vẻ bàng hoàng, dưới đất lại có một đống lù lù bất động. Hoài Sa mở to mắt nhìn thứ đang nằm đó, lòng đầy hoài nghi. Nàng chầm chậm ngồi xuống để quan sát rồi chợt nhận ra đó là một xác chết, người bị giết chỉ vừa mới chết, máu vẫn chảy từ vết thương duy nhất trên cổ đen kịt. Đẩy vai xác chết một cái để xác nằm ngửa mặt lên, Hoài Sa trừng mắt và lặng người khi nhìn thấy gương mặt của vị hoàng tử ngày nào đứng trong vườn cây sỉ vả nàng không tiếc lời. Hoài Sa đứng ngay dậy, đối diện Diêng Chí, một nỗi sợ hiện dần trong tâm trí của nàng.
– Ta đến chậm một bước rồi.
Diêng Chí nói, âm vực xa vắng, nhạt nhoà. Tiếng vó ngựa lại đến gần, Bác Lăng cùng hộ vệ của hắn xuất hiện. Vừa đến nơi Bác Lăng đã nhảy khỏi lưng ngựa, đi nhanh lại chỗ Diêng Chí đang đứng. Khi nhìn thấy Phổ Trực đã bị hạ sát nằm dưới đất, Bác Lăng không thốt ra lời nào mà lặng người nhìn xuống, mắt chớp chớp mấy lượt để chắc chắn điều nhìn thấy là thật, sau cất giọng bình tĩnh:
– Tại sao?
Diêng Chí lập lại mấy lời lúc nãy đã nói với Hoài Sa. Bác Lăng nhìn Diêng Chí, đôi đầu mày kéo lại gần nhau.
– Kẻ đã ra tay ở đâu?
– Hắn thoát rồi, khi ta đến là hắn đã rời đi.
– Kẻ đó nhanh chân thật đấy.
Bác Lăng nhìn Diêng Chí, dằn cơn xung động ra lệnh:
– Tập hợp tất cả hộ vệ, trước khi trời sáng ta không muốn nhìn thấy tên cướp nào trên núi này còn sống.
Một hộ vệ nhận lệnh của hoàng tử và bắn pháo hiệu lên trời. Lúc này Diêng Chí ngồi khuỵu một gối, bàn tay run run đưa tới chạm vào vai của Phổ Trực. Hoài Sa đứng bên cạnh quan sát Diêng Chí, không đoán được hắn đang nghĩ gì, bản thân nàng cũng đang có rất nhiều ý nghĩ.
– Thật sự không nhìn thấy kẻ nào quanh đây sao?
Bác Lăng bước lại đứng bên cạnh Diêng Chí, đảo mắt nhìn quanh không gian tĩnh mịch. Diêng Chí lắc đầu, chầm chậm đứng lên. Hoài Sa cảm thấy vừa rồi Diêng Chí ngồi bên cạnh cái xác đã có một hành động gì đó rất kỳ lạ nhưng nàng không thể hình dung đó là gì. Lúc nãy khi lật xác của Phổ Trực sang, Hoài Sa cũng không phát hiện chi tiết nào bất thường, nhưng hành động thoáng qua của Diêng Chí vừa như có gì đó đã bị nàng bỏ sót. Diêng Chí đứng lên, đảo mắt nhìn Hoài Sa thật nhanh.
Khi hộ vệ của hai vị hoàng tử tập trung đông đúc ngay chỗ hoàng tử Phổ Trực bị hạ sát, Bác Lăng lệnh cho một nhóm chịu trách nhiệm thu dọn hiện trường, tất cả còn lại sẽ tiến lên ngọn núi để thanh trừng băng cướp ở khu vực này. Diêng Chí cũng lên ngựa đi cùng. Hoài Sa nhìn thấy cả hai hoàng tử đều muốn tham gia cuộc thanh trừng thì nàng cũng nhảy lên ngựa theo cùng.
Không ai biết vì sao Phổ Trực lại có quyết định đưa tài sản ra khỏi thành mà không làm theo thoả thuận với Diêng Chí trước đó. Vì sao Phổ Trực chấp nhận nguy hiểm lớn như vậy?


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.