Bạch Mai thưởng nắng.

Chương 010


Lãm đi ra sân sau đúng ngay lúc Bạch Sứ vừa tắm xong. Hai người chạm mặt ở cửa sau. Bạch Sứ chỉ khoác mỗi yếm và váy. Yếm của nàng màu lá trầu, trên yếm thêu một cụm hoa sứ tao nhã. Mái tóc mềm mượt sũng nước, vắt bên vai. Nàng đang dùng khăn lau qua chúng.
– Chàng về rồi ư?
Bạch Sứ không ngạc nhiên khi thấy chàng. Giờ này cũng là giờ tan ca thường nhật.
– Ừ, hôm nay nàng gội tóc à?
Lãm cười, tiến đến giữ lấy khăn. Bạch Sứ tủm tỉm đứng yên. Lãm dùng khăn ấy tỉ mỉ lau khô tóc cho nàng. Chàng vừa lau tóc vừa đùa cợt vành tai trắng nõn. Bạch Sứ thẹn thùng, ướm tay lên môi chàng, nhắc nhở:
– Các con thấy bây giờ. Đang ở cửa sau đấy! Các con mà thấy thì ngượng ngẫm lắm.
Lãm cúi xuống, thì thầm:
– Thế thì vào phòng. Kín đáo rồi chứ?
Bạch Sứ đỏ bừng mặt nhưng vẫn cất bước. Nàng đi trước, chàng đi sau, cùng trở về phòng riêng. Khi vào phòng, Lãm lập tức vồ lấy nàng. Hai vợ chồng họ quyến luyến nhau ở bàn trang điểm.
Bạch Sứ vừa tắm xong nên người nàng rất thơm. Mái tóc ẩm ướt, làn da mát rượi. Lãm vén tóc nàng sang vai trái, hôn liên hồi lên gáy. Bạch Sứ hơi run rẩy, nàng chống tay lên bàn, cằm hơi hếch lên. Chiếc cổ yêu kiều rướn cao, tạo thành một đường cong tuyệt mĩ.
Lãm vén váy nàng lên cao và hòa vào nàng. Bạch Sứ cắn môi, ánh mắt mông lung. Nàng chẳng nghĩ được gì nữa, tâm trí dần mơ màng. Người nàng rũ xuống, Lãm choàng lấy chiếc hông bé nhỏ, giữ chặt.
Hai người âu yếm hồi lâu, Lãm bất ngờ dừng lại và bế nàng lên bàn. Bạch Sứ kinh ngạc, nàng cứ nghĩ chàng sẽ kết thúc ở đó như bao lần chứ? Lãm tựa nàng lên vai và tiếp tục cung đàn. Bạch Sứ giấu mặt vào bờ vai trần, không dám thốt ra bất kì âm thanh nào. Ngay cả khuôn mặt ươm hồng vì hạnh phúc nàng cũng chẳng dám cho Lãm xem.
– Bạch Sứ, đừng thẹn thùng nữa, hãy bộc lộ hoàn toàn với ta đi nào.
Lãm mở lời.
– Không, xấu hổ.
Bạch Sứ che kín mặt.
– Xấu hổ gì chứ? Cũng có sáu mặt con với nhau rồi.
Lãm cố gắng khích lệ.
– Cắn ta một cái, cho ta một vài dấu vết đi nào.
Bạch Sứ lắc đầu nguầy nguậy.
Lãm bị nàng từ chối, lòng có chút thất vọng. Chàng chậm chạp bộc bạch:
– Ông Mai Vương luôn được Sao chiều chuộng đấy. Em ấy không hề ngượng ngùng gì với ổng cả, họ rất nồng nhiệt, thậm chí lưu lại nhiều kỉ niệm trên cơ thể nhau. Bạch Sứ, tại sao chúng ta không thể giống như họ chứ? Chúng ta lấy nhau đã lâu rồi, đúng không? Nàng đừng rụt rè như thế nữa mà.
Bạch Sứ nghe chàng nói đến đây, mày lập tức cau lại. Đôi mắt đang chìm vào sương mờ hoan lạc tức khắc bừng tỉnh. Nàng bất ngờ đẩy Lãm ra – Giữa lúc sắp cao trào. Lãm giật mình, chẳng hiểu tại sao nàng lại kháng cự.
– Bạch Sứ?
Lãm giữ tay nàng, mặt hơi tiu nghỉu.
– Ta vẫn chưa xong mà.
Bạch Sứ hất tay chàng đi. Đôi mắt nai luôn hiền hòa bấy giờ bùng lửa giận. Lãm sững sờ trước ánh nhìn ấy. Chàng chưa bao giờ thấy Bạch Sứ tức giận như vậy. Lưng chàng thoáng chốc đầm đìa mồ hôi. Lãm có linh cảm không hay.
– Tự giải quyết phần sau đi!
Bạch Sứ hét rồi đẩy mạnh vào ngực chàng. Lãm bị nàng đẩy, người lập tức dịch sang một bên. Không còn bị ngáng đường nữa, Bạch Sứ đi băng băng ra cửa. Nàng đi ra nhà sau, có lẽ lại trở vào phòng tắm.
Lãm ngớ người, đứng lì trong phòng.
Chàng thật sự không hiểu tại sao nàng lại nổi nóng.
Kể từ lúc đó Bạch Sứ không đếm xỉa tới chàng nữa. Vào giờ cơm nàng xem chàng như không khí. Lãm đã nhiều lần bắt chuyện với nàng nhưng Bạch Sứ phớt lờ. Bầu không lạnh lẽo giữa hai người bao trùm cả bàn ăn, khiến Thủy Vu, Thạch Lan, Chuông và Thu Hải Đường ái ngại.
Sau bữa cơm, Thạch Lan lên đường trở về Khau Phạ, cả gia đình đứng trước sân tiễn chàng. Bạch Sứ ôm choàng lấy con trai, yêu thương dặn dò. Thạch Lan xoa lưng mẹ, cười êm ái, bảo rằng cha mẹ và các em nhớ giữ gìn sức khỏe.
Thạch Lan lên đường một lúc lâu, cả nhà vẫn đứng ở cửa trông theo. Thủy Vu, Chuông và Thu Hải Đường bàn luận về những chuyện đang diễn ra ở Khau Phạ mà Thạch Lan kể ban sáng. Đôi lúc họ cũng hỏi Lãm và Bạch Sứ một vài vấn đề. Hai vợ chồng hiển nhiên phải cùng giải đáp các thắc mắc của con. Tuy nhiên, ngoài những lời giải đáp thắc mắc ra, Bạch Sứ nhất quyết không nói thêm gì cùng chàng nữa. Cả nhà trò chuyện được một khắc thì nàng chợt bảo:
– Tối rồi, đừng đứng ở ngoài nữa. Về phòng ngủ thôi.
Tối đó, Bạch Sứ không về phòng ngủ cùng chàng. Lãm nghe Thủy Vu nói là nàng ngủ bên phòng Thu Hải Đường rồi. Lãm thừ người ngồi bên bàn làm việc suốt đêm, mặc cho ánh lửa tí tách nhảy múa trước mắt. Chàng vẫn không hiểu nổi, rốt cuộc chàng đã làm gì sai? Chàng chỉ muốn hai vợ chồng cởi mở với nhau hơn thôi mà??
– Chuyện là vậy đấy.
Lãm sầu não nói. Tay chóng cằm, thở dài mỏi mệt.
Mai Lang Vương nghe hết mọi chuyện. Vầng trán thanh tuấn bao trùm mây đen. Giọng chàng lạnh lẽo:
– Ngươi đem chuyện phòng the nhà ta ra thuyết phục ngài ấy như thế hửm?
Lãm giật thót. Hai mắt lóe sáng. Ờ nhỉ, đúng là chàng không nhận ra. Chàng đã dùng chuyện kín đáo của nhà lão Mai Vương để thuyết phục nàng. Chàng còn nói rằng ‘Sao rất chiều chuộng ông ấy’ nữa. Đây có phải là so sánh không chứ? Bạch Sứ sẽ nghĩ rằng chàng đang so sánh nàng với Sao. Ý chàng là nàng không quyến rũ bằng Sao!
Lãm ôm má, rũ rượi kinh hoàng.
Chàng không hề có ý đó!
– Thật không còn gì để nói.
Mai Lang Vương bực dọc, trách móc Lãm một thôi một hồi:
– Bạch Sứ vốn có tính cách đó, ngươi không thể buộc ngài ấy thay đổi để chiều lòng ngươi. Ngươi phải chấp nhận mọi thứ của ngài ấy chứ? Tại sao cứ đòi hỏi những điều vượt quá khả năng của ngài? Bạch Sứ yêu thương ngươi như thế nào ngươi còn không thấy ư? Nếu ngài không khao khát ngươi thì sao lại chịu sinh cho ngươi tù tì sáu đứa thế kia?
Lãm nghe chàng mắng, tay đỡ khăn đóng, sắc mặt tái nhợt. Lãm đã nhận ra sai lầm của mình nhưng giờ đã muộn rồi. Chàng hiện tại rất muốn bay về nhà để xin lỗi Bạch Sứ nhưng không thể. Lão Mai Lang Vương sắp đưa gia đình lão đi du ngoạn và Mai Viện sẽ trở nên trống vắng. Lãm phải ở lại đây vài ngày để trông nom.
Hai vợ chồng chàng sẽ không được gặp nhau, ít nhất là một tuần tới.
Lãm chỉ muốn đập đầu vào đá chết quách cho xong.
Bạch Lang ngồi yên nghe cha và chú Lãm trò chuyện, cậu thật sự chẳng hiểu gì cả. Mấy chuyện của người lớn luôn khó hiểu như thế, Bạch Lang cũng không có hứng thú tìm hiểu. Cậu đã dùng bữa xong, đang ngồi lật giở sách. Lãm và Mai Lang Vương không nói gì thêm nữa. Mai Lang Vương rất bực vì Lãm đem chuyện phòng the nhà mình nói với Bạch Sứ. Còn Lãm, chàng đang ân hận đến mức muốn chết đi. Giờ chàng chỉ ước được quay về nhà và xin Bạch Sứ tha thứ thôi.
Giữa lúc bầu không chìm trong im lặng thì Sao từ nhà chính bước ra. Ưu Liên không đi cùng em, sau khi dùng bữa sáng nàng đã quay về khu Hoa Tiên xử lý chút việc. Sao mỉm cười chào Lãm. Chàng gượng gạo cười chào em. Sao hướng sang Mai Lang Vương háo hức:
– Chồng, đi thôi, thuyền xong cả rồi.
– Ừm.
Mai Lang Vương đặt chén trà xuống, quay sang Lãm, dùng ánh mắt ra lệnh ‘Mọi việc trông cậy vào ngươi’. Lãm thở dài thườn thượt, gật gật đầu. Mai Lang Vương khoác vai Sao và nhìn sang Bạch Lang, cậu vội vàng ôm sách, chạy đến chỗ mẹ, ngoan ngoãn đứng bên cạnh em. Sao choàng tay qua đôi vai nhỏ, Mai Lang Vương mỉm cười xoa đầu Bạch Lang.
Cả gia đình cùng đi ra vườn trước. Bấy giờ trên khoảng không của sân vườn đã bày sẵn một chiếc Mông đồng thuyền cỡ lớn. Đó là loại thuyền chiến dành riêng cho quân đội. Quanh mạn thuyền trang bị hàng loạt súng thần công. Thân thuyền bọc kín những tấm đồng lớn, chế tác công phu, hệt như một tấm áo giáp. Bởi tấm áo đồng ấy mà nó mới có tên là Mông đồng thuyền.
Thuyền lát sàn nên không gian trong khoang hơi hẹp. Đầu thuyền và đuôi thuyền kín bưng. Đầu thuyền có một khoang lớn dành riêng cho chỉ huy. Toàn bộ thuyền được che kín bởi một tấm gỗ, gọi là mái thuyền. Trên mái bố trí ba con cò lửa. Chúng chính là yếu tố quyết định tốc độ của thuyền.
Mai Lang Vương bế Sao nhảy lên thuyền. Khoang chỉ huy ở đầu thuyền có cửa kéo. Chàng kéo cửa ra và bảo Sao vào trong. Khi em đã ở bên trong cẩn thận rồi, Mai Lang Vương mới ra hiệu cho Bạch Lang đi lên.
Bạch Lang nhận hiệu lệnh của cha, dồn lực xuống chân và nhảy bật một cú. Động tác của cậu nhẹ nhàng thanh thoát hệt như một chú bồ câu trắng. Mai Lang Vương tán thưởng ngắm con, môi cười mỉm êm ái. Bạch Lang đáp xuống trước cửa khoang, Mai Lang Vương bảo cậu mau vào.
Bạch Lang đi vào khoang thuyền và ngồi bên cạnh Sao. Hai mẹ con tựa bên cửa nhìn xuống sân viện. Dưới sân lúc này có hơn mười tiểu đồng đang tiễn đưa họ. Ưu Liên và Lãm cũng có mặt ở đó. Mai Lang Vương vẫn đứng ở cửa gật đầu chào Ưu Liên. Sao và Bạch Lang cùng đưa tay làm động tác ‘bye bye’ với mọi người. Ưu Liên phì cười, không nói gì. Lãm cũng học theo em, làm động tác ‘bye bye’.
Mai Lang Vương ra hiệu cho cò thần cất cánh. Những chú cò lửa đậu trên mái nhận hiệu lệnh bằng tay của chàng, lập tức đứng thẳng lại, đôi cánh màu phù sa lần lượt dang ra, đón gió phấp phới. Thuyền cất dần lên không trung, vạt áo thêu hoa lả lướt tung bay. Mai Lang Vương đi vào khoang thuyền, đóng cửa lại. Thuyền ngay lập tức hòa vào thinh không. Biến mất như một tia chớp.
Ưu Liên, Lãm và các tiểu đồng ngẩng nhìn khoảng không hồi lâu. Thuyền không còn ở đó nữa, trả lại Mai Viện vòm trời xanh trong với những đám mây xốp trắng. Ưu Liên chuẩn bị dời bước trở về. Lãm đi theo nàng, chợt hỏi:
– Vương đến đó để thăm dò tình hình ư?
Bước chân Ưu Liên hơi khựng nhưng nhanh chóng lấy lại vẻ tự nhiên. Nàng thong thả bước đi, gật đầu.
– Ừm, Mai Lang bảo một vài thuộc hạ ẩn thân đã mất tích ở đó.
– Thiên Lý không báo cáo gì sao ạ?
– Thiên Lý cố gắng điều tra việc này nhưng Mai Lang muốn đích thân đi xem xét.
– Dạo này bọn chúng hành động thật táo bạo. Có vẻ chúng đã chuẩn bị xong cả, đang muốn va chạm với chúng ta đây mà.
– Mai Lang đã lên kế hoạch diệt trừ dây mơ rễ má của chúng. Một cuộc thanh trừng lớn. Nhưng sẽ kéo dài lâu đấy.
– Hi vọng sẽ triệt tiêu được mầm mống của chúng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.