Bởi vì bác hai Tuấn cũng không phải là nhà giàu sang quyền thế, cho nên toàn bộ tiệc cưới cũng không có gì đặc biệt, chờ MC đem toàn bộ qui trình làm xong, tiệc cưới chính thức bắt đầu. Tuấn Chung Quốc và Kim Tại Hưởng ngồi chung một chỗ, ngồi cùng bàn là một ít họ hàng xa của Tuấn gia, bất luận những họ hàng này thấy Tuấn Chung Quốc và Kim Tại Hưởng thế nào, nhưng vì thân phận của hai người, những người khác đối với hai người đều rất khách khí, còn có người nhiệt tình bắt chuyện gắp thức ăn cho hai người.
Món ăn tiệc cưới căn bản là ít thịt nhiều rau, Tuấn Chung Quốc nghĩ mấy món này còn không bằng mấy món Kim Tại Hưởng làm ở nhà, sau khi y gắp vài đũa, liền không hứng thú nữa, chuẩn bị chờ chú rể cô dâu qua đây mời rượu xong thì về nhà.
“Không có khẩu vị sao?” Kim Tại Hưởng thấy Tuấn Chung Quốc hầu như không động đũa, quét mắt nhìn bàn thức ăn, múc cho y một chén canh, thấp giọng nói, “Uống chút canh trước lấp bụng, đêm nay Phác Chí Mẫn mời khách.”
“Phác Chí Mẫn lại phát hiện nơi có đồ ăn ngon sao?” Tuấn Chung Quốc nghĩ, Phác Chí Mẫn có động lực kiếm nhiều tiền như vậy chính là vì muốn ăn được nhiều loại mỹ thực, nhưng đối với y mà nói, có một người bạn như vậy, y đi theo cũng có lộc ăn, “Tốt lắm, lát nữa chúng ta phải đi tìm hắn.”
Người bên cạnh thấy Tuấn Chung Quốc cùng Kim Tại Hưởng lãnh diễm cao quý chung đụng rất tốt, tâm tư mỗi người đều khác nhau, nhưng mà ai cũng không dám quang minh chính đại quan sát hai người, thỉnh thoảng lén lút nhìn, nhưng rất nhanh lại đem ánh mắt thu hồi.
Lúc chú rể cô dâu đến mời rượu, Tuấn Chung Quốc liền phát hiện cô dâu lúc thấy y, nụ cười trên mặt rõ ràng rực rỡ thêm hai phần.
Sau khi Tuấn Lương giới thiệu khách trên bàn xong, dùng giọng điệu đùa giỡn nói: “Em họ Tuấn Chung Quốc của anh em đã thấy qua, đây là người yêu của y, Kim tiên sinh.”“Chào hai người.” Cô dâu Diệp Hân cười giơ ly rượu lên nói, “Cảm ơn hai vị đã tới tham gia hôn lễ cuả chúng tôi.”
Song phương sau khi uống rượu xong, Diệp Hân không có lập tức ly khai, mà là cố ý cùng Tuấn Chung Quốc nói nhiều thêm mấy câu, sau khi xác nhận thợ chụp ảnh đã chụp được hình ảnh bọn họ nói chuyện với nhau, mới tươi cười ly khai. Làm fan ruột của Tuấn Chung Quốc, có thể được Tuấn Chung Quốc làm tài xế cho cô ở ngày kết hôn, quả thực chính là kinh hỉ lớn nhất trong cuộc đời.
Kim Tại Hưởng trầm mặc nhìn bóng lưng chú rể cô dâu, lại nhìn Tuấn Chung Quốc, cô dâu nhìn kỹ chú rể của mình là được rồi, nhìn người của hắn làm cái gì?
“Hưởng ca, anh nhìn em chi vậy?” Tuấn Chung Quốc buông chén đũa, dùng khăn giấy lau miệng nói, “Chúng ta đi thôi.”
Kim Tại Hưởng giúp y cầm điện thoại để ở trên bàn, đứng lên gật đầu: “Đi.”
Những người khác trên bàn thấy Tuấn Chung Quốc chuẩn bị rời đi, tất cả đều khách khí nói lời từ biệt, còn cùng Tuấn Chung Quốc chụp chung mấy tấm hình, sau đó Tuấn Chung Quốc mới thành công rời khỏi bàn ăn.
“Chung Quốc.”
Đi tới cửa khách sạn, Tuấn Chung Quốc nghe được có người gọi y, quay đầu nhìn lại, liền thấy con trai của cô là Tôn Tuấn Nghị chạy tới chỗ y, trong tay còn cầm một bao tiền lì xì. Dựa theo phong tục, khi lái xe rước dâu, cô dâu, chú rể sẽ cho tài xế một bao tiền lì xì lấy may mắn, mặc kệ là bao nhiêu, nhưng dù sao vẫn là chút tấm lòng, nếu như không cho bao đỏ, sẽ làm cho tài xế xui xẻo, cho nên đây là chuyện bình thường.
Tôn Tuấn Nghị đem tiền lì xì đưa tới trước mặt Tuấn Chung Quốc, thở hơi hổn hển nói: “Thiếu chút nữa là không đuổi kịp, em thế nào hiện tại liền đi?” Nói xong câu này, hắn nhìn Kim Tại Hưởng, lễ phép cười một tiếng với Kim Tại Hưởng, rồi hướng Tuấn Chung Quốc nói, “Buổi tối sang nhà anh ăn cơm.”
“Cảm ơn anh họ, em buổi tối còn có việc, không đi được.” Tuấn Chung Quốc tuy rằng không phải phần tử mê tín, nhưng vẫn tiếp nhận tiền lì xì này, tiện tay đưa cho Kim Tại Hưởng bên người, “Cho anh cọ chút không khí vui mừng.”
Kim Tại Hưởng mặt không thay đổi nhận lấy bao tiền lì xì có độ dày không bao nhiêu, nhìn Tôn Tuấn Nghị một cái, không nói gì.
Thấy dáng vẻ thân mật giữa hai người, thân là thẳng nam Tôn Tuấn Nghị có chút không được tự nhiên, dời tầm mắt của mình, “Vậy được, sau này em có thời gian thì gặp lại.” Hắn lúng túng trầm mặc một lát sau nói, “Về sau nếu có chuyện gì,…. nhớ gọi điện thoại cho tụi anh.” Vì để tránh cho Tuấn Chung Quốc cho là mình có ý leo lên y, Tôn Tuấn Nghị nói xong câu này, khách khí hai câu rồi rời đi, hiển nhiên là không biết làm sao để ở chung với Tuấn Chung Quốc.
Chờ hai người lên xe, Kim Tại Hưởng vừa khởi động ô tô vừa nói: “Người anh này của em không tệ.”
Tuấn Chung Quốc nở nụ cười, thắt dây an toàn, “Trước đây anh ấy có ở nhờ nhà em một thời gian, nhưng cũng chỉ như vậy.” Y chưa bao giờ kỳ vọng những thân thích này có thể vì mình trả giá bao nhiêu, người ta giúp y thì đó là người ta có đạo nghĩa, người ta không muốn giúp y thì cũng không phạm pháp, họ lại không nợ y cái gì, “Có nhiều người thân, cũng không có ý nghĩa gì.”Kim Tại Hưởng nghe ra lãnh đạm trong giọng nói của y, cho nên cũng không tiếp tục đề tài này nữa, đem đề tài chuyển tới những chuyện khác. Đến khách sạn Phác Chí Mẫn hẹn trước, hai người đi tới cửa, liền thấy bầu không khí bên trong có cái gì không đúng, Phác Chí Mẫn đang cầm một ly tử sa uống trà, Tề Cảnh Phong và Mẫn Doãn Kỳ sắc mặt tựa hồ cũng khó coi, nhìn thấy hai người bọn họ tới, sắc mặt Mẫn Doãn Kỳ hơi bớt giận, tự tay rót trà cho hai người, “Tham gia tiệc cưới sao nhanh như vậy?”
“Không có gì chuyện làm, cho nên liền chạy tới.” Tuấn Chung Quốc nâng ly trà lên uống một ngụm, nhìn về phía Phác Chí Mẫn, “Sắc mặt Mẫn ca sao khó coi như vậy, xảy ra chuyện gì sao?”
Phác Chí Mẫn đem ly trà thả lại trên bàn, cau mày nói: “Không có gì, tiểu tam của ông già đăng đường nhập thất mang con riêng tới khiến người khác khó chịu.” Nói đến đây, hắn giễu cợt cười một tiếng, thần tình rất nhanh trở nên lạnh lùng, “Lầu sáu có mấy trò giải trí, chúng ta đi vui đùa một chút đi.”
Dù sao còn cả một buổi chiều, đám người Tuấn Chung Quốc cũng có ý để tâm tình Phác Chí Mẫn tốt hơn, cho nên liền theo đến lầu sáu, mới phát hiện từ lầu năm đến lầu tám tất cả đều là nơi giải trí, sòng bạc lầu sáu tương đối cao nhã, không có hỗn loạn như những chỗ khác.
Đổi một ít chip, Tuấn Chung Quốc thấy Phác Chí Mẫn dường như đem chip ném loạn, thua cũng không đau lòng, nhất thời bừng tỉnh, cho dù những nhị đại này bình thường có bao nhiêu điệu thấp, có bao nhiêu bình dân, nhưng mà chung quy cũng sẽ có nhiều chỗ không giống với người bình thường.
Chí ít sẽ không có người nào trong vòng nửa tiếng đồng hồ ngắn ngủi chơi thua hơn 100 ngàn chip, lại càng chơi càng cao hứng, loại này khí tràng cao hứng nghìn vàng khó mua này, không phải người bình thường có thể làm được.
Tuấn Chung Quốc đối với bài bạc cũng không có gì hứng thú, nhưng mà cũng đổi mấy ngàn chip chuẩn bị thua, ai biết lại thắng trở về 10 ngàn chip.
“Tiểu tử cậu là được thần tài chiếu cố đi?” Thua xong 200 ngàn chip, Phác Chí Mẫn thấy chip của Tuấn Chung Quốc hiện tại đã biến thành gần 20 ngàn, có chút nghẹn lời, “Biết cái gì gọi là người thắng nhân sinh không, cậu đi soi gương sẽ biết a.”
Tuấn Chung Quốc nhíu mày, hào phóng chia phân nửa chip cho hắn, “Tới đây, phân tài vận cho anh.”
Phác Chí Mẫn cũng không chê chút tiền này của Tuấn Chung Quốc, cười ha hả nhận lấy rồi mới nói, “Trên sòng bạc nếu gặp may ngay cả WC cũng sẽ không muốn đi, chỉ sợ đem vận may giảm bớt, cậu vậy mà lại chia hơn phân nửa cho anh, anh em tốt a!”
“Em với anh là ai a.” Tuấn Chung Quốc vỗ vỗ vai Phác Chí Mẫn, thấy hắn cầm chip tiếp tục chơi, liền đi quầy bar lấy một ly đồ uống từ từ uống, quay đầu thấy Kim Tại Hưởng mặt không thay đổi cùng Mẫn Doãn Kỳ đang chơi bài, cũng biết Kim Tại Hưởng đối với mấy thứ này cũng không yêu thích.
Quả nhiên chỉ trong chốc lát, liền thấy Kim Tại Hưởng và Mẫn Doãn Kỳ thua hết chip trong tay, nhưng cũng không có ý định gỡ lại.
Tuấn Chung Quốc gọi hai ly đồ uống đưa cho hai người, cười híp mắt nói: “Thế nào, thua sạch rồi sao?”
“Không thú vị.” Mẫn Doãn Kỳ tiếp nhận đồ uống uống một ngụm, ngồi vào ghế chân cao nhìn Phác Chí Mẫn vẫn còn đang thua tiền như nước chảy, thấp giọng nói, “Lão Phác người này tật xấu không có, chỉ là tâm tình không tốt thì thích tiêu tiền. Ngày hôm nay không phải đại sự gì, thua hơn 100 ngàn hắn sẽ thu tay lại.”
Tuấn Chung Quốc: “Ha ha.”
“Nhưng mà anh thấy cậu chơi rất tùy ý, thế nào lại còn thắng không ít vậy?” Mẫn Doãn Kỳ nghi ngờ hỏi.
Tuấn Chung Quốc mỉm cười nói: “Lúc em học đại học là một trong những người có thành tích cao nhất, cao trung đọc thuộc lòng bài văn cũng nhanh nhất lớp học.”
“Cái này cùng thắng tiền có quan hệ gì?” Tề Cảnh Phong đúng lúc đi tới nghe được hai người nói chuyện với nhau, nghi ngờ hỏi, làm một học tra, hắn một điểm cũng không hiểu được thế giới của học thần.
Tuấn Chung Quốc cười không nói.
“Có lẽ có liên quan tới tính toán xác suất cùng với trí nhớ.” Kim Tại Hưởng bưng đồ uống giải đáp nói, “Nhưng mà vận khí cũng rất trọng yếu.”Tề Cảnh Phong và Mẫn Doãn Kỳn nhất thời dùng ánh mắt kính ngưỡng nhìn về phía Tuấn Chung Quốc, nguyên lai học thần đến cảnh giới nhất định, có thể trở thành đổ thần, loại người nghịch thiên này, ý nghĩa tồn tại chính là làm mù mắt người đúng không?
Trên mặt Kim Tại Hưởng xuất hiện tiếu ý không quá rõ ràng, hắn đưa tay khoát lên trên vai Tuấn Chung Quốc, ngữ khí ôn hòa nói: “Được rồi, chơi những thứ này bất quá là để giết thời gian, mọi người hỏi Tiểu Quốc những thứ này cũng không dùng được.”
Tề Cảnh Phong cùng Mẫn Doãn Kỳ: “…..”
Đệch, bọn họ đã thấy được ‘thấy sắc quên bạn’ đúng nghĩa.
Ngay lúc mấy người đùa giỡn lẫn nhau, Tuấn Chung Quốc ngẩng đầu liền thấy một người bất ngờ xuất hiện ở cửa.
Kim Tại Hưởng phát hiện y nhìn ra cửa, ngẩng đầu nhìn lên, đuôi lông mày khẽ nhúc nhích, lập tức thu hồi tầm mắt, nói với Tuấn Chung Quốc, “Buổi trưa em không có ăn bao nhiêu, ăn miếng bánh ngọt này đi.” Nói xong, xoay người để phục vụ lấy một đĩa bánh ngọt sang đây.
Tuấn Chung Quốc vừa đưa tay lấy quả anh đào phía trên bánh ngọt ném tới trong miệng, liền thấy Trịnh Hạo Thạc đi về phía bọn họ, trên mặt còn mang theo nụ cười chiêu bài.
“Không biết hôm nay là ngày tốt gì, vậy mà có thể ở đây thấy được Kim tổng, Mẫn thiếu, Tề thiếu.” Trịnh Hạo Thạc tháo bao tay, đem tay đưa đến trước mặt Kim Tại Hưởng, “Kim tổng, lâu ngày không gặp, nghe nói ngài gần đây đang xuân phong đắc ý.”
Kim Tại Hưởng đưa tay cùng hắn cầm một chút, sau đó hơi cong khóe miệng nói: “Trịnh tổng nói rất đúng.”
Trịnh Hạo Thạc: “…..”
Cái gọi là khiêm tốn đâu rồi?