Nhật Ký Mang Tên Anh

Chương : 21Chương: 22Chương : 23Chương : 24


Giờ ra chơi Phương My và nó ra ngoài đi dạo. Nó đã kể lại cho cô nghe đầu đuôi câu chuyện của Ngọc Khánh với Quỳnh Trang. Sau khi Phương My nghe xong thì nắm tay nó và hỏi:
“Lâm Lâm, sau này có khi nào chúng ta vì con trai mà làm tổn thương nhau không nhỉ?”
Nó đứng lại và giơ tay đánh nhẹ đầu Phương My một cái:
“Tào lao gì vậy hả? Mày là bạn thân nhất của tao mà, tao không bảo vệ mày thì thôi chứ làm tổn thương mày vì con trai à ?”
Phương My lấy tay xoa xoa đầu mình và nói giọng nhõng nhẽo:
“Tao chỉ nói thế thôi mà, mày làm gì mà dữ vậy.”
Nó nắm tay Phương My vừa đi vừa nói:
“Mày cứ yên tâm đi, tao sẽ không đi yêu anh ta đâu.”
Phương My ngạc nhiên:
“Mày đang nói đến ai vậy Lâm Lâm ?”
Nó quay đầu lại nhìn và nói:
“Thôi mày đừng giả vờ nữa, trái tim mày đã bay đến với Vũ Hoàng Minh mất rồi.”
Mặt Phương My bất giác đỏ ửng lên, cô nói lắp bắp:
“Đâu…có…việc…đó…đâu…”
Nó bất chợt quay qua nhìn cô bạn thân của mình rồi cười mỉm và nói khẽ:
“Tao ủng hộ mày, sẽ không phản đối mày với anh ta nữa đâu.”
Phương My rất ngạc nhiên khi nó thốt lên những lời đó ! Chắc cô không nghe lầm đó chứ, thường ngày vừa thấy cô đứng gần Hoàng Minh là nó đã rất tức giận rồi mà sao bữa nay lại ủng hộ tình cảm của cô với anh được? Cô đứng đơ ra nhìn nó rất lâu mới hỏi:
“Sao mày ủng hộ tao, không phải mày ghét anh Minh lắm sao?”
Nó vừa bước đi vừa thở dài:
“Phải, lúc trước tao ghét anh ta thật…nhưng hôm bữa thấy anh ta vì bảo vệ mày mà bị thương thì tao biết anh ta…cũng là một người tốt.”
Phương My vui mừng nhưng rồi thở dài:
“Nhưng tao không biết anh ấy có thích tao không nữa.”
Nó vỗ nhẹ vai Phương My và nói:
“Mày vừa xinh đẹp vừa dịu dàng thế này nếu anh ta không thích mày thì anh ta thật không có mắt đó.”
Phương My hình như đã nhớ ra gì đó nên liền khoác vai nó rồi cười nói:
“Anh Minh có thích tao hay không thì tao không biết nhưng tao biết chắc là anh Ken đã thích mày thật rồi.”
Nghe vậy thì nó thoáng ngạc nhiên:
“Sao tự nhiên lại nhắc đến anh Ken chứ?”
Phương My nhìn và nói:
“Tại mày không biết đó thôi, sáng nay anh Ken và tao qua nhà mày mà không thấy mày đâu thì anh Ken rất lo lắng kiếm mày khắp nơi. Đến trường thấy xe đạp của mày, anh ấy mới yên tâm đó.”
Nó nghe xong thì trong lòng có chút gì đó bối rối:
“Anh ấy làm gì phải lo lắng dữ vậy chứ ?”
“Vì anh ấy thích mày… Mày đi theo tao.” -Phương My vội nói rồi cô kéo tay nó đi.
“Mày kéo tao đi đâu.” – Nó vừa đi theo vừa hỏi.
Phương My kéo nó ra gần cổng trường. Và rồi nó đã nhìn thấy một người trai đang đứng giữa trời nắng. Khuôn mặt người con trai ấy đầy mồ hôi và trông có vẻ đang rất lo lắng cho một ai đó !
Người con trai ấy chính là Vũ Trí chẳng phải ai khác.
Nhìn thấy anh ấy đứng đó thì nó bỗng dưng nhớ lại, khi còn ở bên Anh có một lần anh ấy cũng ngốc nghếch đứng chờ nó như bây giờ. Chỉ khác là lúc đó thời tiết lạnh giá, bây giờ thì nắng nóng. Nó lớn tiếng gọi:
“Anh Ken…”
Rồi chạy đến. Vũ Trí theo tiếng gọi quay sang qua, vừa nhìn thấy nó thì trên môi anh ấy liền nở nụ cười vui mừng và cũng chạy lại…
Nó nhìn Vũ Trí với vẻ mặt vừa lo lắng vừa tức giận:
“Anh làm gì mà đứng giữa trời nắng như thế ?”
“Vì anh lo lắng cho em lắm Lâm Lâm à.” – Vũ Trí nói khẽ.
Vừa lúc này Hải Nam và cô bạn Hồng Bích từ trong bước ra. Những lời của Vũ Trí nói, đã khiến cho nó thoáng ngạc nhiên và cũng khiến cho Hải Nam thấy khó chịu trong lòng.
Vũ Trí cầm nhẹ cánh tay đang bị thương của nó lên và hỏi giọng dịu dàng:
“Tay em có còn đau không ?”
Nó khẽ rút tay lại và nhẹ lắc đầu:
“Đã hết đau rồi…hôm nay em sẽ về rất trễ nên anh khỏi chờ, anh về trước đi.”
Vũ Trí nghe giọng của nó thì biết nó đang bực mình, anh ấy hỏi khẽ:
“Bộ anh phiền em lắm à ?”
Nó đứng yên nhìn Vũ Trí một hồi bỗng dưng nó lớn tiếng thét lên:
“Phải, anh rất phiền đó.”
Rồi nó quay lưng chạy đi. Vũ Trí với gọi theo:
“Lâm Lâm à.”
Tính chạy vào lớp nhưng vừa quay lưng quay thì nó lại bắt gặp ánh mắt buồn bã của Hải Nam.
“Ngọc Lâm…” – Hải Nam gọi khẽ.
Mặt kệ tất cả, nó cứ bỏ chạy đi. Phương My lúc này chạy đến chỗ Vũ Trí và nói:
“Ken, anh đừng buồn nha. Lâm Lâm chỉ vì thấy anh mệt mỏi đứng ở đây nên nó bực tức như thế thôi.”
Vũ Trí nhẹ gật đầu và cố gượng cười:
“Ừ anh biết mà. Thôi em vào học đi.”
“Dạ.” – Phương My gật đầu và quay lưng đi.
Hải Nam và Hồng Bích cũng vậy. Vũ Trí bỗng thở dài và nói thầm:
“Lâm Lâm à, anh không biết mình còn bao nhiêu thời gian bên cạnh em nữa.”
Nó đi thẳng vào lớp với vẻ mặt bực mình. Nó vừa ngồi xuống thì Hoàng Minh lên tiếng:
“Này cô tính ….”
“Tôi đang bực mình, đừng chọc đến tôi.” – Hoàng Minh chưa nói hết câu thì nó quát lên.
Hoàng Minh nhìn nó với ánh mắt không hiểu:
“Gì vậy trời ?”
Rồi cả hai im lặng đọc bài. Phương My bước vào tính đến nói chuyện với nó thì thầy Bùi vào tới nên thôi.
“Nam, đợi tớ với.”
Hồng Bích vừa chạy theo Hải Nam vừa gọi. Hải Nam cứ bước đi nhanh, hình như hắn đang thấy khó chịu chuyện gì đó ! Hắn tự hỏi, bản thân mình bị làm sao vậy chứ? Biết rõ là mình đã có hôn ước rồi mà vẫn không thể nào làm chủ con tim mình yêu thích nó.
“Nam, cậu làm gì mà đi nhanh dữ vậy ? Nam à.”
Hồng Bích cứ với gọi ở phía sau, khiến cho Hải Nam bực mình, hắn đứng lại và hỏi giọng bức mình:
“Bích, thật ra cậu muốn gì đây ? Cậu theo tớ không chán à?”
Hồng Bích giật mình:
“Sao…tự nhiên…cậu…lại nổi nóng với tớ chứ?”
Nhìn vẻ mặt sợ hãi của Hồng Bích thì Hải Nam thấy mình hơi quá đáng, hắn thở dài:
“Xin lỗi cậu, hôm nay tớ hơi mệt…tớ muốn một mình, cậu về lớp trước đi”
Nói xong hắn liền bỏ đi để một mình Hồng Bích đứng ở đó. Thì ra bộ mặt sợ hãi lúc nãy là do Hồng Bích giả vờ thôi, cô ta muốn Hải Nam nghĩ rằng cô ta là một cô gái yếu đuối hiền lành.
Khi Hải Nam đi mất thì mặt cô ta liền thay đổi, một khuôn mặt hung dữ và đầy tức giận. Cô ta tức giận vì lòng cô ta biết rất rõ hoàng tử Hải Nam của mình đã yêu thích nó rồi. Hải Nam ghen khi thấy người con trai khác thân thiết với nó và việc đó khiến cho cô ta quyết tâm phải đuổi nó ra khỏi trường Quy Phong này bằng mọi cách.
-Hai Tiếng Sau. Phòng Nhạc.
Hải Nam lang thang với những dòng suy nghĩ tung lung trong đầu, mà đi vòng vòng suốt hai tiếng đồng hồ và đến phòng ban nhạc lúc nào không hay. Bỗng hắn nghe tiếng đàn nhẹ nhàng, tiếng đàn này hình như hắn đã nghe ở đâu đó, rất quen. Hắn bước nhanh đến trước cửa phòng và khẽ mở cửa, không dám gâyHôm nay là ngày nghỉ, bầu trời không xanh lắm. Những cánh hoa giấy màu hồng đang bay cùng gió khắp sân nhà nó, một bóng dáng chàng trai cô đơn đang khẽ bước.
“Anh Ken”
một giọng quen thuộc bỗng vang lên. Là nó, đang từ trong nhà bước ra. Vũ Trí xoay mặt lại nhìn và nở nụ cười vui mừng.
“Lâm Lâm”
rồi cả hai cùng bước tới đối diện nhau. Nó thấy vẻ mặt của Vũ Trí xanh xao thì liền lo lắng hỏi
“Ken, anh sao thế, sao sắc mặt anh khó coi quá vậy”
hai tay nó đang cầm nắm lấy cánh tay Vũ Trí. Nhìn nó lo lắng cho mình như vậy thì Vũ Trí thật sự vui lắm. Vũ Trí chưa kịp nói gì thì nó hỏi tiếp
“Có phải vì hôm qua anh đứng ngoài trời nắng chờ em, mà anh bị cảm nắng rồi không ?”
Vũ Trí nhẹ lắc đầu và tươi cười.
“Anh không sao ? Em đã hết…giận anh rồi sao ?”
giọng Vũ Trí hơi yếu. Rồi bỗng nhiên Vũ Trí gục ngã xuống.
“ANH KEN”
nó thét lớn lên và bước tới đỡ Vũ Trí dậy.
“Anh Ken, anh bị làm sao vậy…anh Ken à, hay là em đưa anh đến bệnh viện nha”
Vũ Trí cố mở mắt và nhẹ lắc đầu.
“Không, anh không đến…bệnh viện đâu…”
“Nhưng mà…”
nó lo lắng nhìn. Vũ Trí vẫn cố cười nói
“Anh không sao đâu, em đừng lo… Anh chỉ chóng mặt chút thôi, em đỡ anh vào nhà ngồi nghỉ là được rồi”
nó nhẹ gật đầu và quay mặt vào nhà rồi lớn tiếng gọi
“Bà Tám…bà Tám, ra giúp con với”
bà Tám trong nhà nghe tiếng nó gọi thì liền vội chạy ra, ra tới thấy Vũ Trí bị ngã dưới đất thì bà hoảng hốt chạy đến cùng nó đỡ Vũ Trí vào nhà.
nó và bà Tám cẩn thận dìu Vũ Trí vào ngồi ghế sofa ở phòng khách. Bà Tám lên tiếng nói
“Hay là tôi vào làm ly nước chanh cho cậu Trí uống cho khỏe nha”
nói xong thì bà vội chạy xuống bếp. Nó nhẹ đỡ lưng Vũ Trí tựa vào ghế sofa và lo lắng hỏi
“Ken, có thật là không cần đến bệnh viện không?”
Vũ Trí vội lắc đầu và giơ tay vuốt ve mặt nó dịu dàng.
“Anh không sao thật mà, em đừng làm bộ mặt này nữa, cười lên mới đẹp”
nó nhẹ gật đầu và cố cười mỉm.
“Vậy được chưa ?”
lúc này bà Tám bưng ra một ly nước chanh và đưa cho nó.
“Nè Ken, anh mau uống đi”
nó dịu dàng đỡ Vũ Trí dậy và cho anh ấy uống một chút nước chanh, sau Vũ Trí uống xong thì liền nhìn sang qua bà Tám,
“Con cảm ơn bà Tám nhé, làm phiền bà Tám quá”
Bà Tám vội lắc đầu và lễ phép nói
“Phiền gì đâu, cậu Trí đừng nói thế. Đây là việc của tôi mà”
nó để ly nước chanh xuống bàn và hỏi khẽ
“Ken, anh thấy khỏe hơn chưa ?”
Vũ Trí gật đầu và cố cười
“Anh đã khỏe rồi…”
bà Tám nhìn và nói
“Sắc mặt của cậu chưa khỏe hẳn đâu, hay là cậu ở lại ăn cơm rồi về”
Vũ Trí nhẹ lắc đầu và nói
“Thôi khỏi, con không sao ? Bà Tám cứ đi làm việc của mình đi”
“Dạ vâng, tôi xin phép”
bà Tám cúi đầu rồi quay lưng đi vào trong. Nó ngồi kế bên lên tiếng hỏi
“Sao anh không chịu ở lại ăn cơm vậy Ken”
Vũ Trí cười nhẹ
“Cha em đâu có thích anh…”
nó khẽ ngạc nhiên nhìn Vũ Trí.
“Làm sao anh biết được”
Vũ Trí thở ra và nói khẽ
“Người ta có thế giả vờ vui vẻ nhưng ánh mắt thì chẳng thể nói dối. Dù cha em luôn cười nói vui vẻ, tỏ ra quý mến anh nhưng mà qua ánh mắt của bác ấy, anh có thể nhận ra bác ấy rất ghét anh”
nghe những lời của Vũ Trí nói thì nó thật lòng rất buồn, không ngờ anh ấy lại để ý đến như vậy, thế mà người bạn như nó chẳng hay trong lòng anh ta buồn tủi. Nó khẽ nắm tay Vũ Trí và nói
“Em chẳng biết anh đã nhận ra điều đó. Cha em vì gia đình anh là xã hội đen mới dùng ánh mắt xem thường với anh như thế. Anh đừng buồn em nhé Ken”
nhìn bàn tay nhỏ bé của nó đang nắm tay mình và nghe giọng đầy quan tâm của nó, Vũ Trí cảm thấy hạnh phúc trong lòng lắm. Anh ta nhẹ lắc đầu và giơ tay vuốt ve mặt nó dịu dàng.
“Ngốc à anh không quan tâm mọi người nghĩ gì hay xem thường anh thế nào cả…. Chỉ cần em vẫn làm bạn, không tránh xa anh là được rồi, đối với anh vậy là đủ”
mặt nó bỗng ứng đỏ lên vì những lời của Vũ Trí, nó cố cười nói tự nhiên.
“À phải rồi, trường em có một cuộc thi ca hát nhảy múa. Em cũng được tham gia nữa đó anh”
Vũ Trí nở nụ cười tươi.
“Thật à, khi nào vậy Lâm Lâm”
nó cười nói
“Dạ 3 tuần sau nữa. Đến lúc đó anh phải tới xem nhé”
Vũ Trí gật đầu và tươi cười
“Tất nhiên rồi”
–Qua Hôm Sau . Ở Trường Học–
Phương My và nó đang vừa cười nói vui vẻ vừa bước vào trường thì Ngọc Khánh với Quỳnh Trang chạy tới.
“Ngọc Lâm. Phương My, chào buổi sáng”
Tụi nó quay lại với nụ cười tươi trên môi.
“Chào buổi sáng”
Quỳnh Trang nhìn nó và nói khẽ
“Cảm ơn cậu nha Ngọc Lâm…nếu không nhờ cậu thì tới giờ tớ vẫn hiểu lầm Khánh”
Ngọc Khánh cũng cười nói
“Phải đó. Khánh cảm ơn Lâm nhiều lắm”
Nó cười cười và lắc đầu
“Có gì đâu chứ ?”
Quỳnh Trang bước tới gần và nói nhỏ với nó.
“Tớ không bao giờ quên những lời đó của cậu”
nó cười mỉm và nháy mắt một cái.
“Sự thật mà”
Phương My và Ngọc Khánh quay lại nhìn nhau với ánh mắt tò mò.
“Này, hai người đang to nhỏ gì vậy”
Ngọc Khánh ôm cổ Quỳnh Trang và hỏi. Quỳnh Trang cười nói
“Bí mặt của tớ với Ngọc Lâm, không nói cho cậu biết đâu. Kaka”
Phương My và nó rất mừng khi nhìn thấy Ngọc Khánh, Quỳnh Trang vui vẻ với nhau như thế, không vì sự hiểu lầm nhỏ mà đánh mất tình bạn đáng quý. Rồi tới giờ học thì Quỳnh Trang vội chạy về lớp của mình, còn Ngọc Khánh và nó với Phương My thì cũng vui vẻ vào lớp.
Ngồi xuống bàn, nó vô tình thấy dưới ghế của Hoàng Minh có vật gì đó. Vì tò mò nên nó cúi người xuống lượm lên, thì ra là một cái bóp tiền. Chắc là của Hoàng Minh quá, nghĩ thế nó liền bỏ cái bóp trên tay xuống góc bàn, chỗ của Hoàng Minh. Ngay lúc này Hoàng Minh vội bước vào, tới bàn nhìn thấy cái bóp tiền của mình thì anh liền vui mừng nói
“Thì ra mày ở đây”
nó đang lấy tập sách từ cập ra, vô tình ngước đầu lên nhìn. Nó thấy mặt Hoàng Minh bị thương thì liền buột miệng hỏi
“Mặt anh bị làm sao thế”
Hoàng Minh lạnh lùng nói
“Không liên quan đến cô”
Phương My nghe vậy liền xoay mặt qua nhìn, thấy mặt Hoàng Minh quả thật là bị thương.
“Anh Minh, sao anh lại bị thương như vậy”
Phương My chạy qua hỏi. Hoàng Minh khẽ giật mình và nhẹ lắc đầu
“À…chỉ bị té thôi, không sao đâu em đừng lo”
nó và Phương My nhìn nhau, vì cả hai đều nhận ra vết thương trên mặt Hoàng Minh không phải bị té…
—Giờ Ra Chơi—
Tính đến phòng nhạc luyến tập chút, đang trên đường đi thì nó gặp Hải Nam cũng đang đến phòng nhạc. Nó lên tiếng gọi.
“Anh Nam”
Hải Nam theo tiếng gọi quay đầu lại nhìn.
“Ủa Ngọc Lâm, em đi đâu vậy”
nó chạy đến gần Hải Nam và nóiHải Nam và nó đang vừa đi đến phòng nhạc vừa nói chuyện với nhau, cười cười nói nói vui vẻ với nhau trông hai người thật giống hoàng tử và công chúa trong những câu chuyện cổ tích. Khi bên cạnh nó, Hải Nam thiệt là không thể làm chủ trái tim mình, hắn cứ rung động trước vẻ dễ thương, rung động trước ánh mắt long lanh của nó. Hắn đã yêu nó mất thật rồi sao?
Hai người đang đi thì Hồng Bích từ sau chạy tới nói:
“Nam, cô Hà gọi cậu lên phòng giao viên gặp kìa.”
Hải Nam quay sang nhìn nó và nói:
“Anh đi gặp cô Hà chút nha, em cứ đến phòng nhạc đi.”
“Dạ…” – Nó nhẹ gật đầu.
Không muốn để Hải Nam nói thêm câu nào với nó nữa nên Hồng Bích vội kéo hắn đi, trước khi đi Hồng Bích còn liếc nó một cái nữa. Thấy thái độ của cô ta như thế thì nó biết cô ta rất ghét mình.
Nó tự hỏi, tại sao ở trường Quy Phong này ai cũng ghét mình hết vậy, nó đã làm gì sai chứ? Mà thôi mặc kệ đi, dù sao chăng nữa từ trước giờ nó luôn một mình với cô đơn mà. Nghĩ thế rồi nó đi thẳng đến phòng nhạc.
Đến trước cửa phòng thì nó nghe tiếng nhạc sôi động, hình như nhạc hip hot thì phải ? Cánh cửa không được dóng kín lắm, nó chỉ cần đẩy nhẹ thôi là thấy tất cả bên trong. Thì ra Hoàng Minh đang tập nhảy ở bên trong, nó cứ đứng yên nhìn vào với suy nghĩ để xem anh nhảy giỏi đến đâu.
Hoàng Minh quả thật như mọi người nói nhảy rất đẹp, anh đều làm được những động tác khó trong hip hot, như động tác xoay đầu dưới đất. Anh thật khiến cho nó ngạc nhiên quá. Nhưng rồi vô tình nhìn thấy vết thương trên mặt anh khiến cho nó nhớ những gì mà Hải Nam kể lúc nãy, nó không ngờ anh lại sống trong đau khổ như thế. Anh sống với một người cha vô lương tâm, suốt ngày đánh đập anh chẳng yêu thương gì anh. Nghĩ đến đó thì nó đã muốn cho ông ta một trận rồi.
Hoàng Minh đang nhảy thì trượt chân té ngã xuống. Thấy anh bị té ngã thì nó liền chạy vào đỡ anh dậy:
“Anh không sao chứ ?”
Hoàng Minh ngẩng mặt lên nhìn thì vô tình bắt gặp được ánh mắt lo lắng của nó, một ánh mắt đầy lo lắng đã tạo cho anh cảm thấy thân quen lắm, giống như anh đã nhìn thấy ánh mắt này ở đâu đó rồi nhưng chẳng nhớ rõ.
“Này, anh có nghe tôi hỏi gì không?” – Nó lớn tiếng hỏi.
Hoàng Minh giật mình và lắc đầu:
“Tôi không sao…”
Rồi anh vội đứng dậy. Nó thật khó chịu với vẻ mặt lạnh như băng của anh.
“Cô đến đây làm gì ?” – Hoàng Minh lạnh lùng hỏi.
Nó nhìn và nói:
“Đến tập nhảy với anh, nếu không thì làm sao thi đây?”
Hoàng Minh thở dài và gật đầu:
“Vậy bắt đầu đi.”
Hai người họ bắt đầu tập nhảy với nhau, tuy là lâu lâu anh và nó lại cãi nhau về những chuyện nhỏ vật. Thế nhưng dần dần cả hai từ từ ăn ý với nhau, ăn ý với nhau về động tác và cả từng bước nhảy nữa…
-Hai Tuần Sau.
Từ ngày tập nhảy cùng nhau thì anh và nó ít khi cãi nhau hơn trước, cả hai có thể nói chuyện bình thường như bè bạn. Phương My thấy họ có vẻ thân nhau thì cô cũng mừng nhưng trái tim cô thì lo sợ lắm, lo sợ anh sẽ thích nó sau từng ngày trôi qua.
Thấy Phương My ngồi một mình với vẻ mặt buồn bã thì nó liền chạy đến hỏi:
“My, mày sao vậy ?”
Phương My khẽ giật mình xoay đầu qua nhìn nó, rồi cười cười:
“Có sao đâu.”
Nó nhìn và hỏi:
“Nhưng sao tao thấy mày giống có tâm sự, hay là có chuyện gì?”
Phương My vội lắc đầu:
“Làm gì có chứ chị hai.”
Nó gật đầu và nói:
“Vậy cùng tao đi đến phòng nhạc nha.”
Ánh mắt của Phương My chợt buồn buồn, cô nhẹ lắc đầu:
“Thôi mày đi đi, tao đã nhờ Khánh đi mua nước uống rồi nên tao phải ở đây chờ bạn ấy về.”
Nó cũng nhận ra hôm nay Phương My có gì lạ lạ nhưng thấy cô không muốn nói ra nên nó nhẹ gật đầu và quay lưng đi, bước ra khỏi lớp.
Phương My thở dài và áp mặt xuống bàn, ánh mắt cô lúc này trông thật buồn, hình như cô đang có chuyện gì đó buồn phiền trong lòng lắm.
Nó vừa đi đến phòng nhạc vừa suy nghĩ, không biết cô bạn thân của nó đã xảy ra chuyện gì sao mà trông cô buồn dữ vậy.
“Là ổng đánh mày nữa, phải không ?”
Đến trước cửa phòng nhạc thì nó bỗng nghe tiếng của Hải Nam. Nghe giọng của hắn hình như đang rất giận, vì tò mò nên nó khẽ bước tới gần cửa nhìn vào. Thì ra Hải Nam đang nói chuyện với Hoàng Mình.
“Mày trả lời tao đi, là ổng phải không?” – Hải Nam hỏi lại thêm một lần nữa.
Hoàng Minh quay lưng qua chỗ khác và nói:
“Mày mặc kệ tao đi, không liên quan gì đến cậu chủ như mày.”
Hải Nam xoay người Hoàng Minh qua và xô anh ra:
“Mày có xem tao là bạn thân không hả ? Sao cứ nói ra những lời này chứ ?”
Hoàng Minh nhìn và lạnh lùng nói:
“Mày là cậu chủ, tao không có tự cách là bạn thân với mày.”
Nói xong thì Hoàng Minh quay lưng đi. Vừa thấy anh bước ra thì nó vội trốn sau bức tường, vì không muốn để hai người họ biết nó đã nghe lén nãy giờ.
Đợi Hoàng Minh đi xa tthì nó mới bước ra, nhìn hướng anh đi là ra cổng mà, lát nữa là tới giờ tập nhảy với nó rồi anh còn đi đâu nữa chứ, về ư ? Nó đi theo sau Hoàng Minh với ý muốn làm rõ chuyện anh bị cha mình đánh. Quả thật là Hoàng Minh đi lấy xe đạp đi về. Nó cũng lấy xe đạp của mình chạy theo.
Chẳng biết nói nó tốt bụng quan tâm bạn bè hay là nói nó quá nhiều chuyện nữa, mà suốt ngày cứ lo chuyện của người khác.
Nó chạy theo Hoàng Minh đến một căn nhà nhỏ, Hoàng Minh bước xuống xe và vào nhà. Nó đứng ở xa nhìn và hỏi thầm:
“Anh ta ở đây sao ?”
Hoàng Minh vừa bước vào nhà thì gặp một đàn ông khoảng 40 mấy tuổi.
Đó là (ông Vũ, cha của Hoàng Minh. Là một người suốt ngày bài bạc và uống rượu)
Ông Vũ đang cầm trên tay chai rượu trắng và liếc nhìn Hoàng Minh với ánh mắt tức giận:
“Sao giờ này mày mới về?”
Hoàng Minh xoay mặt qua chỗ khác:
“Không phải tôi đã nói là tôi phải ở lại trường tập nhảy rồi sao?”
Ông Vũ dùng tay đập xuống bàn một cái mạnh và nói:
“Lại nhảy hot nữa, sao mày không dành thời gian để tìm tiền cho tao mua rượu uống?”
Hoàng Minh quay mặt lại nhìn:
“Nếu muốn uống rượu thì ông cứ tự đi tìm tiền mua đi.”
“Đồ mất dạy.” – Ông Vũ đập chai rượu trắng trên tay mình mạnh xuống đất và la lớn lên.
Những mảnh vỡ chai bay khắp sân nhà, Hoàng Minh vội bước lùi ra ngoài và hỏi:
“Ông muốn làm cái gì vậy?”
Ông Vũ cầm khúc cây lớn ra với vẻ mặt hung dữ:
“Mày là thằng mất dạy, tao đã nuôi mày bao nhiều năm rồi, mà dám ăn nói như vậy với tao.”
Rồi ông ta lao tới đánh Hoàng Minh liên tục, Hoàng Minh không dám đánh lại cha mình nên anh né qua né lại. Anh và ông Vũ cứ lôi lôi, kéo kéo nhau.
“Bữa nay tao phải cho mày một trận mới được.”
“Tôi đã làm sai mà ông đòi đánh tôi?”
Cả hai cứ lôi kéo qua lại, rồi Hoàng Minh không cẩn thận té ngã xuống. Ông Vũ vội nói:
“Tao đánh gãy chân mày, để coi mày còn nhảy hot nữa không ?”
Rồi ông ta cầm khúc cây đánh xuống.
“Aaaaaaa….” – Tiếng la đau đớn vang lên.
Nhưng không phải là tiếng la của Hoàng Minh mà là của một người khác. Hoàng Minh giật mình xoay đầHình như có ai đó bế nó trên tay và chạy rất vội. Là ai thế, nó cố mở mắt lên nhìn thì thấy một khuôn mặt đầy lo lắng nhưng mờ quá không thể nhìn rõ được. Ánh nắng buổi trưa chiếu xuống khiến cho nó không thấy rõ người đang bế mình là ai. Nhưng sao hình bóng quen quá vậy. Rồi cơn đau ở sau lưng đã khiến cho nó ngất đi chằng còn biết gì nữa…
-Hai Tiếng Đồng Hồ Sau. Ở Bệnh Viện.
Vừa tỉnh lại thì nó đã thấy Hoàng Minh đang ngồi bên cạnh mình rồi.
“Cô tỉnh rồi à?” – Hoàng Minh lên tiếng hỏi.
Nó nhìn xung quanh và hỏi:
“Đây là ở đâu vậy ? Sao tôi lại ở đây?”
Hoàng Minh đỡ nó ngồi dậy và cho nó tựa vào tường:
“Bộ cô không nhớ gì sao?”
Nó nhìn anh và cố nhớ lại đã xảy ra chuyện gì với mình. À nhớ rồi, nó đã theo Hoàng Minh về nhà rồi nhìn thấy cha anh tính đánh gãy chân anh, nó đã chạy tới đỡ đùm anh.
“Tôi nhớ ra rồi…” – Nó khẽ gật đầu.
Hoàng Minh nhìn nó và hỏi khẽ:
“Tại sao cô lại làm thế ?”
Nó giả vờ không có chuyện gì mà nói:
“Tôi chỉ đi ngang qua bị vấp ngã thôi mà.”
“Cô nói xạo.” – Hoàng Minh vội nói.
Nó thoáng ngạc nhiên ngước mặt lên nhìn. Cả hai ánh mắt vô tình chạm vào nhau, trong giây phút ấy cả hai người chỉ nhìn thấy đối phương thôi chẳng còn thấy ai khác. Đang đầy cảm xúc thì nó tự nhiên cắt ngang với một câu:
“Đói bụng quá.”
Hoàng Minh giật mình, quay mặt qua chỗ khác và nói:
“Dù sao cũng… cảm ơn cô.”
Nó nhìn và nói:
“Cứ xem như tôi trả ơn anh lần trước đã cứu bạn thân của tôi đi, không ai nợ ai.”
Vừa lúc này Vũ Trí và Phương My với Hải Nam vội vàng chạy vào.
“Lâm Lâm.” – Cả ba đều gọi tên nó với vẻ hoảng hốt.
Vũ Trí lo lắng chạy tới hỏi:
“Lâm Lâm, em có sao không ?”
Hai tay của Vũ Trí đang nắm tay nó thật chặt.
“Dạ… em không sao ạ.” – Nó nhẹ lắc đầu.
Phương My cũng vội chạy tới bên nó và hỏi:
“Lâm Lâm, mày làm tao sợ quá đi. Mà thật ra đã có chuyện gì ?”
Vũ Trí cũng hỏi thêm:
“Phải đó, có chuyện gì và sao em lại bị thương như thế ?”
“Cô ấy bị thương là vì tôi.” – Lúc nó chưa kịp trả lời thì Hoàng Minh vội nói.
Câu nói của anh đã khiến mọi người ngạc nhiên. Vũ Trí quay người lại nhìn Hoàng Minh với ánh mắt vô cùng tức giận.
“Sao cậu lại để em ấy bị thương như thế ? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì hả?” – Vũ Trí nắm lấy cổ áo Hoàng Minh và lớn tiếng hỏi.
Hải Nam vội chạy tới đẩy nhẹ Vũ Trí ra và nói:
“Trí, cậu bình tĩnh lại đi.”
Vũ Trí vẫn giữ ánh mắt tức giận với Hoàng Minh. Nó nhìn mà cũng thấy sợ nữa, thật sự chưa bao giờ nó nhìn thấy anh ấy giận dữ như vậy.
“Anh Ken.” – Nó cố bước xuống giường và gọi khẽ.
“Lâm Lâm cẩn thận đó.” – Phương My thét lên khi thấy nó sắp ngã xuống.
“Cẩn thận.Em không sợ bị ngã à?” – Vũ Trí nhanh đưa tay đỡ lấy nó và hỏi khẽ.
Nó cố cười nói:
“Có anh ở đây em không sợ gì hết, vì em biết anh nhất định không để em ngã xuống đâu.”
Vũ Trí dịu dàng đỡ lấy nó và nói khẽ:
“Em thiệt là…. Thôi em nằm yên đi.”
Rồi anh ấy dìu nó lên giường với vẻ dịu dàng.
Cái cảnh ấy khiến cho Hải Nam cảm thấy khó chịu vô cùng. Nó nằm xuống và nói:
“Chuyện em bị thương chỉ là sự cổ thôi, không phải lỗi của anh ta đâu… Anh đừng giận nữa, được không Ken?”
Ánh mắt tức giận lúc nãy đã hoàn toàn biển mất, mà thay vào đó là một ánh mắt dịu dàng. Vũ Trí nhẹ gật đầu:
“Được rồi, anh không giận nữa. Em ngoan ngoãn nằm yên đi.”
Phương My nãy giờ luôn để ý đến ánh mắt của Hoàng Minh, cô thấy anh luôn nhìn nó với ánh mắt lo lắng, không giống ánh mắt của anh thường ngày chút nào cả. Cô nói thầm:
“Thật ra đã có chuyện gì vậy ? Mình phải tìm cơ hội hỏi rõ mới được.”
Vũ Trí liếc nhìn Hoàng Minh và hỏi:
“Bác sĩ nói thế nào?”
Hoàng Minh đang đứng bỏ hai tay vào túi quần suy nghĩ lung tung, khi nghe Vũ Trí hỏi thì giật mình xoay mặt qua nói:
“Bác sĩ nói cô ấy chỉ nằm ở đây một đêm, mai sáng có thể xuất viện được rồi.”
Vũ Trí nhẹ gật đầu và lạnh lùng nói:
“Thôi được rồi hai cậu về đi, ở đây có tôi và My lo cho Lâm Lâm rồi.”
Hải Nam bước tới thêm vài bước và nói:
“Ngọc Lâm, em nghỉ ngơi cho khỏe nhé. Anh về.”
Nó gật đầu và cười nhẹ. Hải Nam nhìn Vũ Trí với ánh mắt bực mình, rồi quay lưng đi cùng với Hoàng Minh.
Lúc này Vũ Trí giơ tay vén vài sợi tóc cho nó và hỏi giọng dịu dàng:
“Lưng em còn đau lắm không Lâm Lâm?”
Nó nhẹ lắc đầu và nói:
“Em không đau… em chỉ đói bụng thôi à… Ken, anh mau đi mua gì đó cho em ăn đi.”
Vũ Trí khẽ bật cười và gật đầu:
“Rồi rồi, anh sẽ đi mua món mì ý em thích ăn nhất nha.”
“Dạ. Hihi.” – Nó nở nụ cười vui mừng.
Vũ Trí quay sang nhìn Phương My và nói:
“My, em lo cho Lâm Lâm đùm anh chút nha.”
Phương My nhẹ gật đầu:
“Dạ em biết rồi mà.”
Vũ Trí quay lưng đi và bước thật nhanh ra khỏi phòng.
Lúc này Phương My ngồi xuống bên cạnh nó với vẻ mặt buồn. Nhìn thấy khuôn mặt buồn bã của cô bạn thân của mình thì nó biết chắc trong lòng cô rất muốn biết có chuyện gì đã xảy ra nên nó kể hết đầu đuôi câu chuyện lại cho cô nghe. Sau khi nghe xong thì Phương My thở dài:
“Haizz… sao tội nghiệp cho anh Minh quá vậy?”
Nó nhẹ gật đầu:
“Tao sẽ tìm cơ hội cho ông ta một trận.”
Phương My nhìn thẳng vào nó và hỏi khẽ:
“Mà sao mày lại đỡ đùm anh Minh…”
Nó khẽ giật mình trước câu hỏi của Phương My, vì chính nó cũng không biết tại sao mình lúc đó lại lao vào đỡ đùm anh nữa, chỉ nhớ lúc đó trong đầu nó không có suy nghĩ gì hết.
Phương My hỏi khẽ:
“Chắc không phải mày đã thích…”
Nó vội lắc đầu và nói:
“Tao chỉ vì mày…. và buổi văn nghệ thôi.”
Phương My nhìn nó với ánh mắt ngạc nhiên:
“Vì tao?”
Nó gật đầu và cười nhẹ:
“Tao biết nếu anh ta có chuyện gì thì chắc chắn mày rất đau lòng, tao thì chẳng thích thấy điều đó.”
Phương My bất chợt ôm lấy nó thật chặt và nói khẽ:
“Tao cũng đau lòng khi thấy mày bị thương như thế mà.”
Nó cũng đưa tay ôm Phương My và cười mỉm:
“My à, mày đừng nghĩ lung tung nữa, được không ? Anh ta và tao nói chuyện cùng nhau chỉ vì buổi văn nghệ sắp tới thôi.”
Phương My nhẹ nhàng buông nó ra và nói giọng buồn:
“Tao cũng không biết tại sao mỗi khi thấy mày và anh Minh nói chuyện với nhau thì trong lòng tao rất khó chịu.”
Nó cười nhẹ:
“Chắc mày yêu anh ta thật rồi.”
Nó đã nhờ Phương My gọi về báo với cha mẹ mình rằng tối hôm nay nó sẽ ngủ lại nhà Phương My với lí do muốn học bài cùng nhau. Vũ Trí thì đã ở lại bệnh viện chăm sóc nó, để nó một mình thì anh ấy chẳng yên tâm chút nào. Nhìn nó ngủ say trên giường thì trong lòng Vũ Trí bỗng mong muốn thời gian có thể dừng lại, để anh ấy bên nó như thế này mãi mãi.
Còn Hoàng Minh thì đang đứng trước sân nhà mình tự hỏi, tại sao nó lại đỡ đùm anh? Tại sao trong lòng anh có chút gì đó nhói nhói khi thấy khuôn mặt đầy đau đớn của nó?
Cả hoàng tử Hải Nam của chúng ta cũng không thể nào ngủ được, hình ảnh của nó và Vũ Trí thân thiết với nhau luôn hiện ra trong đầu hắn.
Nhất là khi Vũ Trí luôn tỏ ra yêu thương nó trước mặt mọi người, hắn thật không can tâm mà.
********Hết chương 24*******
Truyện của chúng ta sẽ thế nào đây? Sứ mời mọi người đón đọc tiếp nha.u lại nhìn, thật bất ngờ. Người đỡ lấy một cây đùm anh lại chính là nó, khuôn mặt đầy đau đớn. Rồi nó ngã vào người Hoàng Minh. Ông Vũ lúc này hoảng sợ chạy đi.
“Ngọc Lâm… sao lại là cô ?” – Hoàng Minh đã nhanh tay đỡ lấy nó và hỏi.
Đôi mắt của nó mờ dần… và rồi ngất đi….
**********Hết chương 23********
Hẹn gặp lại mọi người vào thứ 2 tuầ
“Dạ em tính đến phòng nhạc chút thôi”
Hải Nam cười nhẹ
“Anh cũng đến đó nè. Cùng đi nha”
“Dạ”
nó nhẹ gật đầu và bước đi cùng Hải Nam, đang đi thì nó bỗng lên tiếng hỏi
“Anh Nam nè, tại sao hôm nay mặt Hoàng Minh lại bị thương vậy” ra tiếng động.
Hắn khẽ nhìn vào bên trong, thì ra là Phương My đang ngồi đàn Piano, nhưng điều khiến cho hắn ngạc nhiên nhất là khi nhìn thấy nó đang múa balê, tiếng đàn và điệu múa như là một vậy… Trong lúc này trông nó thật xinh đẹp dưới đèn với tiếng đàn Piano. Cảm giác của Hải Nam lúc này giống như đang đứng trong một vườn hoa anh đào rộng lớn, gió đang chơi đùa với những cánh hoa anh đào, cảm giác thật khó t


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.