Cậu thở dài, liệu ác quỷ có thể trở thành thiên thần bên cạnh nàng, quả thật là không, ta có thể bỏ cả thể giới để nàng có cuộc sống nhàn nhã, bình an.
Cậu quay trở lại cổng chính, phủi bụi trên quần áo, sửa sang sao cho thật chỉnh chu nhất, hít một hơi dài rồi bước vào nhà. Mẹ cậu có vẻ bình tĩnh nhất, không hề chửi mắng hay gì, đó là điều mà cha và cậu đều nể phục mẹ.
‘Sao nay về sớm thế con.’
‘Con hơi mệt nên cô cho về.’
‘Bệnh rồi à.’
‘…’
Bà vừa nói vừa đi tới sờ trán Khải, cảm nhận được tất cả đều bình thường thì bà mới buông tay, đôi lời dặn dò.
‘Con đừng để ốm nhé, An sáng nay đang học lại ngất, lúc nghe điện thoại mẹ lo lắng tột độ, may là không sao.’
‘Bé… bé có bị gì không mẹ.’
‘Ừm, không sao, do bỏ bữa nên suy nhược thôi, à mà em nó nói làm hư chiếc xe của con bảo con giận nó, mẹ nghe mà thấy buồn cười. Thôi lát nữa chơi với em đi nhé.’
‘Vâng.’
Cậu mệt mỏi lết xác lên phòng, bé vì anh mà bỏ bữa, vậy mà anh mảy may không để ý, may mà không có chuyện gì xảy ra.
‘Cậu chủ, tôi lên lấy đồ đi giặc.’
Dì giúp việc đứng ngoài cửa phòng, cậu khẽ ừ, không quan tâm đến người xuất hiện trong phòng, bỗng dưng cậu nhớ ra điều gì đó.
‘Trân ăn chưa dì.’
Dì giúp việc nở nụ cười hiền hòa đáp lại cậu.
‘Cậu đừng lo, bà chủ đã cho cô Trân ăn rồi.’
Anh lại lần nữa thấy mình ngốc, mẹ mình ở đó, làm sao mà có thể bỏ đói Trân được cơ chứ, không thì bé An cũng làm ầm ĩ bênh vực bạn mình rồi, đúng là bản thân đã hóa rồ rồi.
‘Không có việc gì nữa vậy tôi ra ngoài.’
‘Ừ’
———————-
Cậu tắm xong thì tự xuống nhà bếp lấy đồ lên ăn, nhất quyết không để bất kì có hội nào để bé gặp cậu, quả thật là quá tàn ác.
Cậu vừa xem phim, vừa nhai miếng gà rán sốt đẹp mát đầy ngon lành, chốc chốc lại tu chai nước ngọt, mắt không rời khỏi màn hình máy tính. Mấy bộ phim tình cảm sướt mướt này bình thường An với Trân xem cậu còn coi là nhảm nhí, giờ tập xem lại thấy hay phết, tuy nam chính có hơi lạnh lùng nhưng thâm tâm vẫn luôn dành sự cưng chiều đặc biệt cho nữ chính, mà con nữ chính ngu ngốc đó lại không nhận ra, đúng là chán với mấy loại người này.
Tiếng gõ cửa vang lên, Khải lại tưởng là dì giúp việc nên không để ý, vẫn chăm chỉ ăn gà, trả lời dì.
‘Lát ăn xong con sẽ đem xuống.’
Phía bên kia vẫn không lên tiếng, chỉ có tiếng bước chân chầm chậm tới, bỗng dưng có thân hình nhỏ bé ôm chầm lấy cậu, dụi dụi cằm vào tấm lưng rộng lớn của người đàn ông đang trong tuổi trưởng thành.
‘Em xin lỗi, cái xe em không sửa được rồi, nhưng em sẽ mua cái mới đền cho cậu nha.’
Cậu không nói gì, vẫn giữ nguyên tư thế, nhưng trong tim đã lạc nhịp từ lúc nào, cậu muốn quay lại ôm bé, bỏ mặc hết tất cả những phiền muộn, chỉ cần sống đúng với cảm xúc của mình thôi, tiếc là bé còn quá nhỏ.
‘Em biết lỗi rồi, cậu tha cho em nhé, nha, nha cậu.’
Khải xoay người lại, gỡ tay bé ra khỏi người mình, nhìn vào đôi mắt đã sớm ngập nước ấy.
‘Nghe anh nói này, bé không có lỗi gì cả, giống như chiếc xe kia vậy, không thể sửa được, việc bé tìm được gia đình là điều không thể thay đổi được, em rời khỏi đây là điều không sớm hay muộn thôi. Thế nên, dĩ nhiên anh cũng không cần phải quan tâm, cưng chiều một thứ chả còn là của mình nữa. Vậy nên, hãy lo tận hưởng những tháng ngày cuối cùng đi. À, đối xử với em gái anh tốt một chút, anh không muốn cục cưng của anh sẽ đau khổ khi bé ra đi đâu.’
Trân sững người, thực sự người đang nói những lời này là người trước giờ luôn cưng chiều, luôn dành sự đối đãi tốt nhất cho bé đây sao. Bé xót xa hỏi cậu một câu cuối cùng.
‘Cậu coi em là một món đồ, những điều cậu làm cho em trước giờ là giả sao?’
Cậu cười đểu, nhếch môi.
‘Bớt ngốc lại cô bé à.’
Trân khóc, nhưng không giống như mọi lần, bé mạnh mẽ đưa tay gạt đi những giọt nước mắt đáng ra không nên tuôn ra như thế. Một người từng gắn bó với mình từ khi mình còn là một đứa trẻ chưa có nhận thức, cùng mình lớn lên, cùng khóc, cùng cười, cũng từng là cả thế giới. Nhưng đổi lại, người ta chẳng coi mình là gì…
‘Em ghét cậu.’
Trân nói xong rồi quay đầu chạy ra khỏi cửa.
Đến khi tiếng nấc và tiếng bước chân không còn vọng lại nữa, gương mặt cậu cũng từ từ trở nên lạnh lùng, mang một nỗi buồn sâu thẳm. Cậu thành công rồi đó, từ nay sẽ chẳng cCậu lại lần nữa vùi đầu vào học, có lẽ đó là thứ duy nhất cậu có thể khiến cho bản thân mình bận rộn, chăm chỉ làm hết những bài tập trên lớp, sách nâng cao, đến cả môn âm nhạc cậu cũng lôi ra hát ngâm nga từ những bài đầu tiên, những bản nhạc vô hồn. Cậu tháo tai nghe, xoa xoa mắt cho chúng được thư giãn chợt dưới lầu có những tiếng bước chân vội vã, cậu nhíu mày, ra xem có chuyện gì đang xảy ra.
Mẹ Khải thì kéo tay An, An lại như muốn gỡ tay mẹ ra, nhất định phải làm điều gì đó cho bằng được.
‘Mẹ buông con ra, con phải nói rõ ràng với thằng cha cao khỉ đó.’
‘Con không được hỗn với anh, đi về phòng nhanh.’
‘Không, hôm nay con không nói con thề con không làm người.’
Khải chăm chú lắng nghe cuộc đối thoại, rốt cuộc cũng lên tiếng.
‘Có gì muốn nói với anh thì lên phòng, đừn ẫm ĩ, mẹ cứ buông nó ra đi, xem nó muốn nói gì.’
‘Ông được lắm, có chí khí, để tôi nói cho ông nghe.’
Cứ thế Khải đi trước, An hùng hỗ theo sau. Đóng cửa phòng lại, Khải ngồi trên chiếc ghế xoay duy nhất trong phòng, An không chần chừ gì vội lên tiếng mắng mỏ với người được gọi là anh trước mặt.
‘Ông đã nói gì với Trân.’
‘Hỗn.’
‘Bà mẹ cha nói, ông có nói không?’
‘Chỉ nói những gì cần nói.’
‘Thật không, tôi không bao giờ tin những lời nói thốt ra từ miệng người đạo đức giả như ông.’
‘…’
Không ngờ, trong mắt em gái mình, anh chính là người như vậy, thật đáng tự giễu chính mình.’
‘Ông có biết là vì những gì ông nói mà con Trân nó khóc tức tưởi ngâm mình dưới hồ bơi cả tiếng đồng hồ không hả. May mà tôi phát hiện ra không thì nó ngủm bỏ xừ nó rồi, bây giờ Trân còn đang sốt miên man dưới phòng kìa.’
‘Có liên quan tới anh?’
‘Ông…đồ ác độc, lương tâm ông bị chó tha rồi, ông có biết cái Trân nó đa cố gắng ngồi sửa cái xe suốt mấy tiếng đồng hồ không hả, còn hỏi tôi chỗ bán nữa. Gặp tôi mà là Trân tôi đã quăng thẳng nó vô mặt ông rồi chứ đừng bao giờ nghĩ đến việc sửa. Nếu nó có bị làm sao, đừng bao giờ nói với ai tôi là em ông, nhục lắm, coi như tôi không có người anh như vậy.’
Em gái anh rất bướng bỉnh, thứ nó đã quyết thì không có ai có thể ngăn cản nó, từ nhỏ đã vậy, lớn càng kinh khủng hơn. Anh nhớ có ba mẹ định cho bác hàng xóm con mèo nhưng nó lại đem đi giấu, bố đánh thì nó vẫn cắn răng chịu đựng, không hé nữa lời, may mà có mẹ chạy vào can. Gặp đứa trẻ khác thì mới hù là đã khai sạch sành sanh. Thế là bố mẹ đành xin lỗi bác hàng xóm mà không thể làm gì An và con mèo.
Anh định không để tâm, đã lên giường đi ngủ, nhưng nửa đêm nửa hôm ma xui quỉ khiến thế nào mà lại mò mẫm xuống phòng bé, có mẹ đang ở bên cạnh giường. Thấy Khải cứ đứng ở cửa, mẹ kêu Khải vào canh bé cho mẹ đi ngủ mà không hề hỏi bất cứ chuyện gì. Khải thầm cảm ơn mẹ, nếu mẹ hỏi anh cũng không biết phải trả lời thế nào nữa.
Anh ngồi cạnh giường bé, sờ tay vào trán thì cảm nhận được nhiệt độ đã giảm hẳn. Nhìn bé, anh lại ngàn vạn lần muốn xin lỗi, hận chính bản thân mình. Có lẽ bản thân không thể thay đổi được ý trời, mình đành phải sống chung với nó vậy.
——————
Khi bé tỉnh dậy, thấy có người đang nhìn mình chăm chú, ánh mắt Trân chớp chớp như muốn chứng minh đó có phải là ảo giác hay không. Nhìn hành động đó, anh không khỏi buồn cười, môi cong lên rõ rệt. Bé ngập ngừng hỏi cậu.
‘Cậu…cậu hết giận em rồi à.’
Anh nhéo mũi bé, không biết từ bao giờ, đó là thói quen của anh.
‘Thế bé muốn anh giận à.’
Bé mừng rỡ, cười thật tươi, ôm lấy cánh tay cậu thật chặt.
‘Dĩ nhiên là không rồi, không có cậu bé buồn chết mất.’
Như vừa nhớ ra điều gì đó, bé loay hoay tìm chiếc xe đồ chơi của cậu.
‘Có phải do em sửa được rồi nên cậu không giận em nữa không. Em xin lỗi, hôm khác em sẽ mua cho cậu một xe khác siêu sang, siêu xịn sò luôn.’
Cậu nhìn con xe đồ chơi của mình. Nó đã già tuổi lắm rồi, đụng tí thì gãy thứ nãy thứ kia là đúng rồi.
Thì ra Trân đã dán keo 502 vào bánh xe đứt ra, còn dán thêm cả urgo thật xinh lên nữa. Xem ra nó đến độ tuổi nghỉ hưu nên không thể chạy nhảy nữa, trở thành đồ trưng bày rồi, nhưng sao cậu lại có thể nhìn thấy chiếc xe như đang cười vui vẻ thỏa mãn. Cậu xoa xoa mái tóc của bé,, nhỏ nhẹ khen.
‘Bé giỏi lắm.’
Bỗng từ đâu phát ra tiếng kêu ọt ọt. Cả hai nhìn nhau cười, từ tối qua tới giờ bé chưa ăn gì rồi. Hiểu ý nên cậu bảo bé nằm nghỉ cho khỏe rồi xuống bếp lấy đồ ăn. Vì dì bảo đàn ông đàn ang không nên đút cháo cho bé ăn, cứ để dì làm cho, thế nên cậu đành ngồi rãnh rỗi trong phòng ngắm người khác ăn. Bé cứ ăn được vài muỗng lại nhìn cậu cười khúc khích.
‘Bé ăn có khiến cậu thèm thuồng không.’
Khải phì cười, thật không hiểu nỗi đứa trẻ này, nhìn lúc trông giống một đứa trẻ lên ba mà ai cũng muốn cưng, muốn nựng, muốn nhéo cái má phúng phính đó thật lâu.
Mà quả thật cậu cũng hơi đói, nên thôi lại lôi điện thoại ra chơi để phân tán tư tưởng, nhất định không để bụng reo, thật mất mặt.
Tiếng An từ đâu reo lên.
‘Trân ơi, cậu khỏe chưa, tớ nhớ cậu quá chừng luôn á.’
‘Tớ cũng vậy.’
Hai đứa trẻ nói chuyện với nhau tâm tình như vậy mà có kẻ muốn phá đám.
‘Nói xạo.’
‘Hừ, mới sáng sớm à nha, đừng khiến người ta sôi máu à.’
Mẹ từ đâu cũng đi xuống, cất giọng uy nghiêm.
‘Không được dùng giọng như vậy nói với anh trai, con được ba chiều riết sinh hư rồi.’
An lầm bầm.
‘Con mới không thèm làm em gái anh ta.’
Mẹ An vào sờ trán Trân, khen bé ăn khỏe nhanh hết bệnh rồi dặn dò vài thứ với dì giúp việc.
‘Mẹ, sáng nay con muốn nghỉ học ở nhà chăm sóc Trân.’
‘Ừ, cũng được, sáng nay mẹ có công việc, cứ sợ lại không ai trông chừng.’
Cứ tưởng mẹ sẽ phản đối, ai ngờ lại thành công tới mức đấy, đúng là con trai cưng của mẹ có khác.
‘Mẹ, con cũng muốn nghỉ.’
An tranh thủ cơ hội.
‘Đợi kiếp sau đi con gái à.’ Mẹ nở nụ cười hòa nhã.
‘Con sẽ mách ba.’ An phồng má, quả thật không công bằng, tại sao tên cao khỉ kia lại được còn mình thì không.
‘Con cứ thoải mái, nhanh ra xe mẹ đưa đi học.’ Mẹ dường như không có sự lo lắng nào. Đúng quá còn gì, ba dám làm gì mẹ chắc.
Khải lại tỏ ra vô cùng thích thú trên nỗi đau của em gái. Người ta gọi là ‘cười trên nỗi đau của người khác’ đấy. Lên tiếng trêu chóc.
‘Em gái của anh còn non và xanh lắm.’
An trước khi đi còn không quên lườm mắt nhìn Khải, lộ ra câu chửi ‘Đồ khỉ già.’
——————–òn có người cứ bám theo cậu hàng ngày nữa, đôi mắt cũng chẳng còn hướng về người ta nữa, vậy tại sao trái tim lại thấy mệt mỏi đến vậy. Mỗi nỗi trống trãi, mất mát đang không ngừng trỗi dậy bên trong Khải. Trời thật lòng muốn trêu người thì ai có thể ngăn cản chăng, thiên thần liệu có xuất hiện để che chở người như anh. Nếu có thể, anh chỉ mong bé có thể sống một cuộc sống an nhàn, hạnh phúc. Mà để có được điều đó, chắc hẳn phải không có anh xuất hiện. Vậy Khải nguyện