Chuyện Uyển Ca có thể đánh bại Tôn Thử Di tuy được đồn đại rất nhiều, nhưng đa số những kẻ không coi trực tiếp trận đấu đó, chỉ được nghe truyền miệng đều nói: Là Uyển Ca may mắn, là Tôn Thử Di quá đen, thậm chí có người nói Uyển Ca là được Thủy thánh gánh cho, nói trắng ra chính là muốn nói Thủy thánh có lẽ đã chơi bẩn.
Nhưng sau khi bản danh sách đứng đầu được đưa ra, không ít người phải trầm trồ ngợi khen.
“Nha đầu đó thật sự không phải tầm thường a, với tam đệ đúng là trời sinh một cặp.”
“Đại sư huynh giờ có nói những chuyện này đều vô nghĩa, nào ba ngàn lượng của đệ đâu?”
Kiếm linh phong – Mộ Quỷ Tử vừa cầm bảng danh sách vừa tán dương Uyển Ca với sư đệ Vô Khả của mình, tuy nhiên Vô Khả lại không quan tâm chuyện đó, chỉ nhớ là Mộ Quỷ Tử đã thua cá cược và hiện đang nợ y ba ngàn lượng bạc.
“Ba ngàn lượng gì cơ? Ta nào có biết?”
Vô Khả từ nụ cười từ thiện trở thành bộ mặt khó chịu, ánh mắt sát khí nổi lên, lại thản nhiên đáp.
“Huynh không nhớ? Rõ là trước đó chúng ta đã cá cược với nhau. Nếu nha đầu đó gặp Tôn Thử Di kia thì ai sẽ thắng, huynh hôm đó đã lớn tiếng nói to, chọn Tôn Thử Di. Mà giá của vụ cá cược này là ba ngàn lượng bạc. Thế nào huynh vẫn không nhớ? Được thôi, để ta đi tìm đại tẩu vậy.”
Mộ Quỷ Tử ban đầu có ý muốn quỵt nợ, tuy nhiên lại bị một câu kia của Vô Khả làm cho sợ, lập tức nắm lấy tay áo của y kéo lại.
“Từ từ đã, nợ ta sẽ trả cho đệ. Nhưng phải hứa với ta, không được để Phi Phi biết về chuyện này, được không?”
“Nói hay không còn tùy thuộc vào việc huynh trả nợ thế nào đã, nếu như huynh cứ kéo dài thì ta đành phải tới Cầm linh phong, nhớ đại tẩu chủ trì công đạo a.”
Mộ Quỷ Tử mặc dù không nỡ nhưng phải gật đầu đồng ý. Tuy là huynh đệ cung một thầy, nhưng Mộ Quỷ Tử so với Vô Khả và Lục Phong lại thật thà và dễ tin người hơn rất nhiều.
Mộ Quỷ Tử năm nay đã hơn 25 tuổi, độ tuổi khá già dặn so với những đệ tử thế hệ này của Liên Châu thành, tuy nhiên từ nhỏ Mộ Quỷ Tử đã ở Liên Châu thành, có thể nói là sư huynh của tất cả mọi người, y tuy khá thật thà và tin người nhưng lại rất được lòng các vị trưởng bối và là người có tiếng nói nhất trong tất cả nội môn đệ tử.
Mộ Quỷ Tử có hôn ước với Thiên Phi Phi của Cầm linh phong, đã đính hôn từ hai năm trước, chuẩn bị tổ chức hôn lễ vào cuối năm nay.
Khác với tính cách thật thà và tin người của mình, dung mạo của y thì lại mang một vẻ đẹp lạnh lùng và nam tính, nhưng già dặn, trung niên, có thể nói là già trước tuổi. Mái tóc đen dài được buộc lên, thả một bên mái che đi tai trái, đồng tử màu nâu đỏ.
“Thống nhất như vậy, ba ngày sau ta nhất định sẽ trả hết nợ cho đệ.”
“Là huynh nói đó, nam tử hán đại trượng phu, nói được làm được a, bằng không…đại tẩu!”
———
“Hắt xì…!”
“Sư tỷ, tỷ sao thế? Tỷ bị cảm à?”
“Không, chỉ là ta ngứa mũi thôi.”
Mặt khác ở Cầm linh phong, Thiên Phi Phi đang nằm tán chuyện với sư muội của mình, bỗng nhiên lại hắt xì một tiếng rõ to.
Thiên Phi Phi xoa xoa mũi cho đỡ ngứa lại nói.
“Trở lại với chuyện vừa nãy, ta không nghĩ chuyện này chỉ là may mắn, sư phụ rất coi trọng nha đầu đó, tiểu nha đầu này xem ra không đơn giản là “nhặt” về như những lời đồn thổi kia.”
Thiên Phi Phi là nội môn đại đệ tử của Cầm linh phong, luận tài sức, địa vị đều rất xứng đôi với Mộ Quỷ Tử.
Thiên Phi Phi năm nay 22 tuổi, là một người vui tính và hoạt bát, cô là một người xinh đẹp trẻ trung, gương mặt của cô ưa nhìn và khá bầu bĩnh, cô khá lùn nếu so với Mộ Quỷ Tử, nhưng lại có thể khiến cho Mộ Quỷ Tử không những nể phục mà còn sợ hãi.
Đối với mọi người Phi Phi rất tốt bụng và vui tính, tuy nhiên đối với Mộ Quỷ Tử lại rất hay cầu nhầu, tỏ ra không quan tâm, nhưng thật ra là ngược lại, tình cảm của họ cả Liên Châu thành này ai cũng biết và hết lòng ủng hộ (ít nhất là ngoài mặt).
“Tỷ đã biết rồi còn hỏi, mẫu thân và Thủy sư sẽ không tùy tiện như vậy đâu, dù sao cũng là Thủy thánh đời tiếp theo.”
“Muội…muội chỉ mới 14 tuổi thôi, có cần phải học Thủy thánh nói chuyện kiểu bà cô già như thế không?”
“Bà cô già? Sao cũng được, tùy từng người thôi.”
Người đang cùng Thiên Phi Phi nói chuyện là Sở Linh Cơ, người đứng đầu Cầm linh phong trong khảo thí lần này và nàng chính là con gái ruột của Cầm thánh, cha của nàng đã qua đời khi nàng lên 5.
Sở Linh Cơ rất giống mẹ mình, vừa đẹp vừa tài giỏi, nàng có một khuôn mặt dịu dàng và đoan trang, mái tóc đen xoã dài được thắt lên gọn gàng, đồng tử màu xanh dương làm đôi mắt lúc nào cũng như ngấm lệ, dưới mắt phải của nàng có một nuốt ruồi đen nhỏ, tạo ra điểm nhấn tuy đẹp mà buồn man mác.
Tuy giống mẹ của mình là thế, nhưng nàng lại học được cách ăn nói của Thủy thánh, ăn nói lúc nào cũng như bà cụ non, thể hiện rõ sự lãnh đạm bên trong lời nói, nhưng với cái tuổi 14 của nàng thì lại không nên chút nào a.
“Khi nào rảnh rỗi, chúng ta hãy tới Thủy linh phong một chuyến, muội rất muốn xem thử Từ Uyển Thanh ấy tròn vuông thế nào.”
———Lời tác giả ——-
Tóm lại là chưa hết, còn nữa nhưng mà mắt mở lên hết nổi rồi.
Chương này chưa sửa chính tả và văn từ nên khá lủng củng, mọi người thông cảm và bỏ qua nha.
Hẹn gặp lại mọi người vào thứ năm tuần này nha.
23h-34p.422
———Hết nửa chương 112——-