“Lời của Tháitử,nôtỳ sẽ nhớ kỹ.”Như Mạthơi rũ mắt,thản nhiên nói: “Kỳthật các ngươihoàntoàn không cần lo lắng nhưthế,con người củata,kỳthậttiếc mệnh vô cùng.”
Nói xong,quayngười, chậm rãiđi đến bên cạnh giácắmnến,đầu tiên cầm cây trâm gạtgạtbấc đèn, nháy mắt sau, bỗng nhiên lấy ramộtthanhchủythủmỏngnhư cánh ve từống tay áo, đểdướiánh sáng híp mắt nhìn, sau đótrựctiếpbỏ lên ngọn nếnhơ một lượt.
“Ngươi muốn làm gì?”Lạc Kiêuthấy độngtác của Như Mạt,nhíu mày,liền vội vàngtiến lên nửabước nôn nónghỏi.
Như Mạt nhìn hắn, cũng không đáp, chỉ làtừ trên bàn cầm lênmộtchéntrà khôngđặt trên đầu giườngcủa Văn Nhân Cửu, sau đólại nâng mắt nhìn hắn, giống như đãhạ quyếttâm,mím môi dùng thủy chủ cắtmộtđườngquacổ tay trái củamình.
Máu theo cổ taytrắng nõnnhỏtongtỏngvào chén,khônglâusau liền nhỏ đầy đếchén.LạcKiêuở bêncạnhnhìn, hípmắt,không lêntiếng.
Đợi đến khinhỏ đượcnonnửachén,lúcnày Như Mạtmớitáinhợtthutaylại,rảimộtlớpthuốc bột,dùng vải bólại,miễncưỡngcầmmáu.
“Cho Tháitử uống đi.”Như Mặt liếc nhìn Lạc Kiêu vẫn luôn nhìn nàng chằm chằm,đưa chéntrà kia qua,miệng nhàn nhạt phân phó.
“Đây là cái gì?”Lạc Kiêu nhận chén,hạ mắt nhìn,chất lỏngtrong chén đỏ mà đậm sệttản ra mùi vịtanh ngọt đặctrưng của máu.
Chẳng qua dườngnhư khôngchỉcóthế.Lạc Kiêulắcnhẹcáichéntrongtay.Trongmùimáungaingái,hắnrồilại giốngnhưngửithấymộtmùihươngthơmmátcổ quáinhưcónhư không.Giốngnhư dunghợp giữahươnghoacùngmùicâythuốc.
“Độc.”Có lẽbởi vì mất máu quá nhiều,Như Mạt nhìn qua so với lúctrướctiềutụy không ít,chẳng qua là ánh mắt vẫntrong suốt như cũ.Nàng nhìn chéntrà chứa máu của mình,liếm liếm cánh môi có chút khô,nhẹ nhàng nói: “Ngược lại cũng sẽ không chết người,nhiều nhất khiến cho ngườitàn phế màthôi.”
Lạc Kiêunghelờinày,nhưngcũng khôngcó dấuhiệunổi giận,chỉcầmchéntrà kia,đưamắtnhìnnàng,trongconngươilà ánh sángchớp động âmtrầmmà sắcnhọn
Như Mạt nhìn bộdạngnàycủa Lạc Kiêu, đột nhiên lại cảm thấy không cóý nghĩa gì, bởi vìmất máu màdẫnđến cảm giác choángvángcùngmỏi mệt khiến nàng hơi day dayấn đường,miệng thản nhiên nói: “Máu của taquả thật có độc, chẳng qua làĐiệnhạ vốn làtrămđộc quấn thân,dù sao cũng không thua một vịnày của tađi?Chỉ cần Điện hạdùngmáunày tá dược*, chỉ cần bảyngày, liền…”
(*những chất phụ vào để chế dược phẩm)l
“Ngươi cóbao nhiêu phần nắm chắc?”Lạc Kiêu vẫnbất động nhưtrước,chỉ nhìn Như Mạthỏi.
“Ba phần.”Như Mạt dừng một chút,hồi lâu mới phun ra một con số,ngồi xuống ghế gỗ,sau đó mới nhìn qua Lạc Kiêu,trong mắtbỗng nhiên lóe lên sắc lạnh,cười cười,“Dù sao cũngtốthơn Điệnhạ chờ chết nhưhiệntại đúng không?Khôngbằng Thếtử ngăn lại nó?”
Lạc Kiêunhìn Như Mạt,trầmmặcmộthồi,nhưnglạichậmrãi đặt xuốngchéntràtrongtay.
Như Mạt nhìn động tác củaLạcKiêu,mắthơi nheo lại, khuônmặt lộ ravài phần khôngthể tưởngtượngđược: “Cho nênThếtử ngay cảđiềunàycũngkhôngcó can đảm?”
“Ngươi chính là kíchta cũng không cótác dụng.”Ánh mắt Lạc Kiêu chậm rãitừtrên người Như Mạt rơi xuống khuôn mặt Văn Nhân Cửu,“Chẳng qua là chuyện liên quan đếntính mạng an nguy của Điệnhạ,ta không dám đánh cược màthôi.”
“Ngươi ngay cảba phầnthành công cũng không dám đánh cược,chẳng lẽ không sợ Tháitử liền như vậy…”Lời còn sót lạitrước ánh mắtbỗng nhiênbị lạnh lẽo nhưbăng của Lạc Kiêu mà dần dầnbiến mất,Như Mạt đứng dậy,đối diện với ánh mắt vẫn luônbìnhtĩnhthong dong rốt cuộchiện lên mộttia nôn nóng của Lạc Kiêu.
“Vu cô nươngthật sự cho rằngtrongthiênhạ này ngoạitrừ Vutộc,liền không còn người nào khác amhiểu Kỳthoàng chithuật* này sao?”Lạc Kiêu ởtrên cao nhìn xuống,thấp giọnghỏi ngược lại Như Mạt.
(*Nói chung làì thuốc Đông y.)
Nếu như hắn nhớkhông lầm, kiếp trước Văn Nhân Cưurõ ràng là hơnmộtthángsauđại thọ của ĐứcVinhđế mới truyềntới tin tức bình phục. Tính toán thời gian, như thế nàocũngkhông cùng NhưMạtqua một lần này.
Như vậy nói cách khác, cólẽ sau Như Mạt, bọnhọ vẫn còn mộtcơ hội. Có lẽTiềntháiy bênkia,cõ lẽ sẽcó biện pháp khác, nhưngdựa vào sốphậncủaVăn Nhân Cửu, tóm lại sẽkhôngchếtở chỗ này.
Cólẽcũngchính vì biếtcó đườnglui,lúcnày đây Lạc Kiêu phát giác bảnthânnhưnglạicàngtrởnêncẩnthận,chỉ sợ bảnthânnhấtthời không xem xét kỹ,ngượclại phạm vào sailầm khôngthể bù đắp.
“Thếtử!”Như Mạt nghe Lạc Kiêu nói,thấyhắn mộbộtâm ý đã định,không cần nhiều lời,trong lòng cảmthấy nặng nề,đột nhiên đứngthẳng lên,lo lắnghô mộttiếng.
Mắtlạnhnhìn Như Mạtcuốicùngcũnghơi biến sắc,lúcnày Lạc Kiêungượclạihoàntoàn buônglỏng,ngồi bêncạnh Văn Nhân Cửu,hơinângmắtnhìnnàng: “Huốngchi,chuyệncứuchữacho Tháitử,rõrànglàchúngtacầucônương,nhưngcônươnghiệntạithoạtnhìn,rồilại giốngnhưcóchỗ khó xử.”
Như Mạt hơi giật mình, vội vàng thulạivẻ lolắngtrong mắt, khẽvươntay,ôm lên áochoàng đặt mộtbên.
“Nếu như Thếtử khôngtintưởngta,ta đây nhiều lời cũng vô ích,”khẽ mỉm cười,khom người làm cái vạn phúc,“Hiệntại xin cáotừ,mong rằng Thếtử…tự giải quyết chotốt.”Nói xong,trựctiếp mặc áo choàng vào,quay người,vén rèm liền lậptức ra ngoài.
Như Mạt mới rakhỏiphòng, ba ngườiTrương Hữu ĐứccùngMặcLan,Mặc Liễu vội bước nhanh đến, liếc nhìn Lạc Kiêu ngồi bên giường Văn Nhân Cửu, lại nhìn Điện hạnhà mình vẫn còn ngủmê man, tronglòngkhôngkhỏivừacảm thấy thất vọng vừa losợ,nhưngcũngkhông dámhỏithẳng, MặcLanđànhphảido dựtiếnlênmột bước,mở miệng nói: “Thái,Tháitử đây là…”
Lạc Kiêulắc đầu,khônglêntiếng.
Mặc Liễunhìnthấychéntrà được Lạc Kiêu đặttrước giường,đitớicầmlênnhìnmộtchút,mùimáutanhnồngnặc xenlẫnmùithơmthoangthoảng,càngngửicàngcảmthấycổ quái.Lôngmàynhíuchặt,hỏi: “Mùitanhthậtnặng…Thếtử,sao ở đâylạicónửachénmáu,máunày dùnglàm gìa?”
Lạc Kiêucũnglànhìnthoáng quachéntrà kia,lúcnàymớinói: “Dùng đểcứumạng,ngươicẩnthậnmộtchút,đừng đụng đổ.”
“Cứu mạng?”Mặc Liễu giật mình,vội vàng đặt chéntrà xuống,chỉ đứng qua mộtbên,nhưng vẫn nhìn về phía đó,“Cái này,đây là máu gì,lại còn cóthể cứu mạng?”Sau đó,bỗng nhiên vui mừng,“Nói như vậy chỉ cần Điệnhạ uống xong,độc kia không phải cóthể giải rồi sao?”
Trương HữuĐứcnhưnglà biết rõ thân phận củaNhưMạt,lại nhìn Lạc Kiêu một vẻmặt trầm như nước, cảm thấy mơmơ hồ hồcũnghiểuthêmvài phần,ngẩngđầutrừngmắtMặc Liễu vẫn còn hưng phấn bênkia,sauđó thấp giọng ởbêntai Lạc Kiêu hỏi: “Cần nôtàiđi mời Tiền thái y đến một chuyến?”
Lạc Kiêu “Ừ”mộttiếng,gật đầu: “Đinhanh vềnhanh.”
Trương HữuĐứcđáp “Vâng”, liền vộivàngluixuống.
ThờiđiểmNhư Mạt trở lạiPhong HàĐiệnsắc trời đã muộn, cung nữcanhgiữbên ngoàiđiệncủa Thục phi nhìn thấy Như Mạt, khuôn mặt vẫnluôncăngthẳng mớithoáng buông lỏng:“Muộinóinươngnương rốtcuộcbảotỳ lấy gìa, lại đilâu như thế.” Đi tới vàibước,“Muội ở chỗ này chờđếnnỗi tưởngtỷ ném đồđâu mất rồi!…A, sắc mặt củatỷ sao lại xấunhưvậy,xảy ra chuyện gì a?”
“Nào có chuyện gì,còn không phải đêm qua ngủ không ngon,lạitrúng gió,lúc này cóhơi đau đầu màthôi.”Như Mạt khẽ mỉm cười,nhìn qua cung nữ mặc váy xòe lục sắc nhanh chóng nhận lỗi: “Đợi lâu rồi?Cũngtráchtỷ cướctrình(*bước chân)chậm chạp…Bêntrong Nương nương cùng Hoàngthượng ngủ rồi?”
Cungnữ kia gật đầu “Vâng”mộttiếng,sau đó kỳ quáihỏi: “Cướctrìnhcủatỷchậm,sao không gọingườicướctrìnhnhanh đi giúptỷ,tội gì đêmhôm khuya khắctựmình đimộtchuyến?”
Ánhmắt Như Mạtlóelên: “Tri Nhãmuộimuội,chuyệnnày…thật sựlà…”
“….Sao?”Thấybộ dạng do dựhiếm có của Như Mạt,con ngươi Tri Nhã khẽ động,thoáng nhíchtới gần một chút,“Dù sao nơi này cũng không có người ngoài,tỷtỷ nói cho muội nghe một chút đi.”
Như Mạt nhưng vẫn còn dodự.
“Tỷtỷtốt,ở chung lâu như vậy rồi,tỷ vẫn khôngtin muội sao.Muội cam đoan vớitỷ,nếu như kể lại chuyện này cho người khác,liền cắt đầu lưỡi của muội đi!”
Như Mạt biết Tri Nhãnóiđùa,lắc đầu, kéo người đến một góc, khẽ nói:“Muội nóivậythì được,việcnày cực kỳquantrọng, muội quyết khôngthể tiết lộ nửa chữ!”
Tri Nhã vội vàng gậtđầu.
Như Mạt nhếch môi, từ trong ngực lấy ramột bọc giấy nhỏ màutrắng.
“Đây là cái gì a?”Tri Nhãtò mò nhìn.
Như Mạt cười nói: “Là chất thơm.”
“Chấtthơm?”Tri Nhã nhíu mày,“Nàythì có gìhiếm lạ?”
Như Mạt duỗi ngón tay chỉchỉtránTri Nhã: “Hiếmlạ? Chínhlà vôcùnghiếmlạ!Chỉ một gói chất thơm nhonhỏthế này, chínhlà bán muội đicũngmua khôngnổi a!” Cười cười thần bí, thấp giọng, “Nươngnương chúng tacó thể khóa lại Đếtâm lâu như vậycưngchiều không giảm…chính làdựa vào nó!”
Tri Nhã sững sờ, nhưlà hiểu ra cáigì,ngẩngđầunhìnNhư Mạt, khuônmặt nhỏ nhắn như quảtáodần hiện ra vẻbối rối: “Chuyện này….chuyện này… đây chính là…”
Như Mạt vội vàng nâng taybịtmiệngTriNhã:“Nhađầu ngốc,nhỏ giọngmột chút!”Nhìnnàngchằmchằm, “Muội còn muốn ồnào khiến cho toàn bộHoàng cung đềubiếtsao?”
Tri Nhã mởto mắt nhìn, cầm tay NhưMạtxuống, cười hìhì: “Tỷ tỷtốtcủa muội,muộichínhlà… chính lànhấtthờikinhngạc.”
“Được rồi,thời điểm đã đến,tỷ cũng phảitrở về,nơi đâytạmthời không cần muội nữa rồi,muội vềtrước nghỉ ngơi đi.”Như Mạt đưatay vỗ vỗ vai Tri Nhã,“Sáng mai còn phải làm việc.”
“Muộibiết rồi.”Tri Nhã cười cười gật đầu,quay người liền chuẩnbị rời đi,“Muội đây liền đitrước?”
“Đi đi.”
Tri Nhã “Vâng”một tiếng,liềnđi thẳngra ngoài cổng.
Như Mạt đứng bên trong nhìn theo Tri Nhãbướcchânso với bình thườngcó chút dồn dậpdầndần đi xa,quahồi lâu, rũ mắtxuống, khóe môi cong lênmộtnụ cười không thể nhận thấy, lập tức duỗi tay, chậm rãiđónglạicổnglớn trướcmặt.