Ngườitớicũngkhôngphảibằngcổngchính, toàn thân được bao bọcbởimột áo choàng lớn màu đen, hơicúithấpđầu đứng trướccổngnhỏ,nhìnqua giốngnhư sắp cùng màn đêmhòathànhmộtthể.
Bỗngnhiên,rồilại giốngnhưnghethấy độngtĩnh gì,đôimắtrũ xuốngthoángnânglênmấy phần,xuyênthẳng quacánhcổngnửamởnhìn vào bêntrong,nhưngmàchỉtrongnháymắt,liềnthấymộtthiếuniêntrênngườimặc bộtrường samnền xanhthêuhoa văntường vân(*đámmây)dẫntheohaithái giám bướcnhanh về phíanày.
Đitớitrướccổng,thiếuniên kiahơi dừng bước,nhìnnữnhâncúi đầu bị áochoàngche khuấtchỉcóthểnhìnthấynửacằm,hơinheomắtlại,sao đócongmôicườicười,gọimộttiếngthăm dò: “Vịnàychínhlà….Vucônương?”
Lạc Kiêunói xong,liềnthấynữnhânmặc áochoàng khẽcười,lờinóinhỏnhẹ(*khinhthanhtếngữ): “Cómấylờinói ởchỗnày,sợlà không ổna?”
Ánh mắt Lạc Kiêutheobản năng nhìn quanhbên ngoài một vòng,lậptức gật đầu,hơi ngiêng người,nhường ra một lối đi: “Vậythì mời cô nươngtheotatiến vào a.”
Nữ nhân kia vẫncúiđầu như trước,rồi lại theo sát LạcKiêutiếnvàoĐông Cung.
Lạc Kiêuliếcmắt về phía Trương Hữu Đức,Trương Hữu Đứcliềnngầmhiểu ý,đưatay đóngcổnglại,sau đóthấy Lạc Kiêucùngnữnhân kia đi đượcmột quãng,mớinheomắtnói vớihaitiểuthái giám đứngcanhngoàicổng,lạnhlùngnói: “Chuyệnngàyhômnay,cácngươi đều đểrữatrong bụngchota.Nếunhưcócáilưỡinàorangoàinóilungtung gì đó…”Ánhmắtlướt quatrênmặthaitiểuthái giám kiamột vòng,“Kếtcụccủa Vươngmama,cácngươicócònnhớ?”
Haitiểuthái giám đềunhìnthấytìnhcảnhthêthảm bị kéorangoài đánhchếtcủa Vươngmamangày đó,lúcnày Trương Hữu Đứcnhắctới,trựctiếp bị dọa đến giậtnảymình,cúi đầu,miệng vộinói: “Không dám”.Trương Hữu Đứclạinhìnhaingười,sau đóchỉnhthêmhaicâu,lúcnàymới vội vàng đuổitheo Lạc Kiêu bên kia.
Lạc Kiêu dẫnngười,trựctiếptiến vàomột sảnhtrong Thanh Lan Điện.Trương Hữu Đức bên kia khônglâu saucũng đuổitới.
ThấyTrương HữuĐứcđã cẩn thận đóng kỹcửa nẻo, Lạc Kiêu nhìn nữnhântrước mắt, lúcnàymới lên tiếng hỏi: “Đã đến nơinàyrồi,còn che che giấu giấu nhưvậy,cô nươngkhôngcảmthấyquá khôngthànhý sao?”
“Nói như vậy,cũngthật làta không phải.Chẳng qua là ởtrong cung này,nhiều cẩnthậntóm lại sẽ không sai.”Nữ nhân kia nghe Lạc Kiêu nói,nhẹ nhàng nở nụ cười,sao đó đưatay cởitừng nútbuộctrên áo choàng,mới ngẩng đầu nhìn sang Lạc Kiêu,“Thếtử nói,ta nói lời này nhưng cóhợp lý?”
Ngườitớiước chừngmườitám mười chín tuổi,một khuônmặt trái xoan vui giận đều đẹp(*宜喜宜嗔 nghi hỉnghisân), môihồngrăngtrắng, con ngươi sáng liếc nhìn(*minhmâu thiệnlãi),mặcdù không thể nói làtuyệtsắckhuynh thành, nhưng cũngsánhvới hai chữ “Mỹnhân“.
Chínhlà Như Mạt,cungnữnhất đẳnghầuhạ bêncạnh Thục phi.
Lạc Kiêucùng Trương Hữu Đứcnhớtớithân phậncủa Như Mạt,nhìn gươngmặt đó,đềuhơingẩnra,nhưng sau đó,Lạc Kiêurồilạichậmrãimởmiệng: “Thời điểmtathấycônươnglúctrước,cònnghĩnhìntướngmạocônương,không giốngngười Đại Càn,thìracônương đúnglà xuấtthântừ Miêu Cương ——chỉlà không biết,cônương không sợ đường xá xa xôichạytới Đế kinh,lạicòn vào Hoàngthành vứt bỏtự dolàmmộtcungnữ bêncạnh Thục phi,là vìcái gìa?”
Như Mạt bịLạcKiêunhìnnhư vậy, nhưngmột chút chột dạ cũng không có, chỉcườicười, chậm rãinói:“Chodù thứ tamuốnlà gì, cũng tuyệt đối không cản trở đếnđường đicủa Điện hạ cùng Thếtử.Huốnghồ ——” Ánh mắtchậmrãilướtqua khuônmặt Lạc Kiêu cùng TrươngHữu Đức, bình tĩnh nói, “TìnhhuốngcủaThế tử, lúc nàychỉsợ không kịp đợi chúng taở chỗ nàythămdò lẫn nhau rồi?”
Lờinày vừanóira,sắcmặt Lạc Kiêu độtnhiênlạnhlùng,nhìnthẳng vàomặt Như Mạt,quan sátmộtlúc,mớithấp giọnghỏi: “Ngươimuốncái gì?”
Khóemôi Như Mạt khẽnhếch,lại khôngchịutrảlờitrựctiếp,chỉnói: “Thứtamuốn,Thếtử vẫnlà khônglàmchủ được.”
Lạc Kiêunghe vậy,mímchặtmôi,conngươimàu đencàngthêm âmtrầm.
Như Mạt nhẹ nhàng nói: “Thế tửkhông cầnôm nhiềucảnhgiácvới ta nhưvậy,ta biết Đại Càn cócâu nói ‘Phi ngã tộcloại, kỳtâm tất dị‘, nhưng việc trướcmắt vô cùng nghiêm trọng,chẳng lẽkhôngphảilà nên giải độc trên người Thái tửtrước haysao?” Nhìn LạcKiêu, “Chuyệnlần này, đợi đến khiTháitử tỉnh lại, chúngta lại cùng nhau bànbạckỹ lưỡng cũng khôngmuộn.”
(*非我族类,其心必异 K phải tộc củata,chắc chắn sẽ nảy sinh dịtâm.)
“Chuyện này…”Trương Hữu Đức đứng ở mộtbên,có chút lo lắng nhìnhai người đang giằng cotrong sảnh,chỉ cảmthấytráitim như nhảy lênhọng rồi,nhưng cũng không dám xen vào,chỉ sợ nói sai cái gì.
Nhưngngoài dựđoán,LạcKiêunhìnNhư Mạt, ngượclại khôngcân nhắc quá lâu, nhíu mày chậm rãichắptayra sau, gật đầulêntiếng: “Đitheota.”
“Thếtử!”Trương Hữu Đức gọi mộttiếng,Lạc Kiêu rồi lại không để ý,tự mình đẩy cửa,vàibước đi ra ngoài.
Như Mạt nhìn theo bóng lưng của LạcKiêu, haitayôm lại áochoàng củamình, cũng theo sátphíasau.
Trương HữuĐứcđứngtại chỗ nhìn hai người, thở dài mộthồi,cũnglậptức theo sát.
Trongtẩmđiệncủa Văn Nhân Cửu, phòng ngoàiđangcó mấy tiểu cung nữđứngcanh,mà Mặc Lan cùng MặcLiễuchính làđangtrôngcoiphòngtrong. Nghe bên ngoài cóđộngtĩnh, đang nghĩ hẳnlà Lạc Kiêu đến, liền thấy một bàntayvén lên tấm rèm, sauđó một người đi vào.
Đúnglà Lạc Kiêu,chẳng qualà phía saucòn đitheomộtnữnhân.
Như Mạt thân làĐạicungnữ của Thục phi, MặcLiễucùngMặcLan dĩ nhiên nhận ra. Chỉcó điều,nàngnhư thế nào sẽđượcLạc Kiêu dẫn tới tẩmđiệnnàycủa Thái tử, các nàng nhưng đoán không ra. Hai mặtnhìnnhau, quahồilâu,nhưngvẫnkhôngdámhỏi cái gì.
Như Mạt tiến vào trong điện, đặt áochoàng ởmột bên, cũng khôngnhiềulời,đi thẳngtới trướcgiường VănNhânCửu,đưatay muốn xốc lên chăn củay.
Mặc Liễucùng Mặc Lan bị độngtáccủa Như Mạt dọa giậtmình,tiếnlênmột bướcnói: “Ngươi đanglàmcái gìa…”Chẳng qualàchâncònchưa bước qua,cánhtay đã bịngười kéolại.Quay đầu qua,nhìnthấy Lạc Kiêu,không khỏicaumàylolắnghỏi: “Thếtử,đólàngười bêncạnh Thục phi,Thếtửtại saolạicứngrắn đểchonàng đi vào?Nànghiệntại đangmuốnlàm gì Điệnhạa?”
Lạc Kiêunhưnglại khôngnóilờinào,chỉcóhaimắtlànhìnchằmchằm vào Như Mạt đang bắtmạchcho Văn Nhân Cửu,khuônmặtcăngthẳng,lạicó vài phầnlạnhlẽo.
Mặc Liễu nhìn Lạc Kiêu, lời còn trong miệng chưa nói hết nhưng cũng không thể tiếp tục nóira,quayđầu nhìn Mặc Lan giống như cầucứu,liềnthấyMặcLan siết chặt khăn trongtay,nhưngcũnglà chậm rãi lắc đầuvớinàng,ý bảo nàng không nên hành động thiếu suy nghĩ, Mặc Liễu lúcnàymới cắn môi, ngừng lại động tác giãy giụa, miễn cưỡng đè xuống nôn nóng trong lòng.
Như Mạt cẩn thận kiểm tramạchchoVăn Nhân Cửu một phen, sau đómới ngẩngđầu lên, nhàn nhạt nhìn về LạcKiêubênnày:“Mấyngườicácngươira ngoàitrướcđi.”
Lờinày vừanóira,sắcmặtcủamấyngườitrong phònglạitrầm xuống.Lạc Kiêunhìn Như Mạt,thẳngthừngcựtuyệt: “Khôngcó khảnăng.”
Như Mạt thẳng lưng,ánh mắt xẹt quakhuôn mặttứcgiậncủa ba người Mặc Liễu, Mặc Lancòncó TrươngHữu Đức, chậm rãi nói: “Nhưngcác ngươisẽ gây trởngạichota.”
Lạc Kiêunheomắt,saumộtlúclâu,khẽmỉmcườinói: “Bọnhọrangoài,ta ởlại.”
“Thếtử!!”Mọi người đồngthờihô mộttiếng,trên mặthiện lên vẻ lo lắng.
Như Mạt cùng Lạc Kiêu nhìn nhau, rõràngtrênmặtvẫn mang theo nụ cười, nhưng dưới đáy mắt, màu sắcrồilại trầm sâu như giếng cổ. NhưMạtthầmthở dài một hơi, nhưng trong lòng biết rõ hắnđâylà đãquyết định chủý không thể nhượngbộ, dứt khoát khôngkiêntrì nữa, nhẹ gật đầu: “Cóthể.”
Lạc Kiêuthấy Như Mạt buôngtha,liềnhơinângtay,khuahai bêntrái phải,thấp giọngnói: “Điệnhạnơinày đãcótatrông giữ,cácngươirangoàitrước đi.”
“Thếtử!”Trương Hữu Đức liền lêntiếng,“Thếtử nghĩ lại!Không nói đến nữ nhân này xuấthiện quá mức kỳ lạ,nàng rốt cuộc có phải làtộc nhân Vutộchay không còn chưathể phán định…Huống chi,nàng còn làthủhạ của Thục phi,nếu như —— “
“Nhưng mà,tìnhhuốnghiệntại của Tháitửthật sự khôngthểtrìhoãnthêm được nữa.”Lạc Kiêu nhìn Như Mạt mặc dùbị Trương Hữu Đức nói đến như vậy vẫn lộ vẻbìnhtĩnh ung dung nhưtrước,ngừng lại một lúc,mới cười nhạt mộttiếng: “Hơn nữa,ông cho rằng nàng mộttộc nhân dịtộc,tại Đại Càn này,thật sự cóthể nhận một người làm chủtử sao?”
Ý tứcủa lời này vôcùngsâu xa, TrươngHữu Đức bịchặnlời,lạitrừngmắtnhìnbộ dạng thản nhiên của Như Mạt, đúng lànhấtthờikhôngtìmra lời nàođể đáp trả.
“Thếtử sáng suốt.”Như Mạt nghe xong lời này,chẳng những không phảnbác,ngược lại cườitủmtỉm lêntiếng,“Một Thục phi,nhưng làtuyệt đối không cótư cách là chủtử củata.”
Lạc Kiêuhơirũmắt.Hơnnữa,nếunhưhắn đoán không sai,Như Mạtnàychẳngnhững khôngchorằng Thục philàchủtửcủamình,erằngcòncùng vớinàngta kếtthù oán vôcùng sâu.Nếu không,cảcuộc đờitước,trongcungnhưthếnào sẽ sinhrathêmmột Nhưtầnmọichuyện đều đốinghịch với Thục phi?.
Mắt vừa nâng, liếc nhìn Như Mạt thật sâu.
Thế nhưnglúc trướchắn khôngnghĩtới điều này, cho nên chỉcholà lúc NhưMạthầu hạ Thục phi, Thục philàmchuyện cólỗi với nàng, lúc này mớibámlấy Đức Vinh Đếthổigióvề Thục phi, nhưng mà hiện tạixemra, rồi lại dường cócó ẩn tình khác.
“Được rồi,các ngươi đều ra ngoài đi.”Lạc Kiêutạmthời dằn xuốngtoànbộ nghihoặc cuồn cuộntrong lòng,lặp lại lần nữa,“Tháitử nơi này cóta nhìn là được rồi…Hay là nói các ngươi khôngtintưởngta?”
Mấy ngườinghevậy,vội vàng nói một câu“Không dám”, len lén liếc nhau mộtcái,cuốicùng Trương Hữu Đứcvẫnphảibuộclòng,nóivới Lạc Kiêu: “Vậy nô tàicanhgiữở bênngoài, nếu nhưThếtử cógì phân phó, trực tiếp ra đóphâncôngmột tiếnglà được.”
Nói xong,lại liếc nhìn Như Mạt cảnh cáo, lúcnàymới lui rangoài.
Mặc Liễu cùng Mặc Lan cũng không muốn đi, nhưng mắt thấy Trương Hữu Đức đãra, vạn bất đắcdĩ,cũngđànhphảilàm vạn phúc, lập tức dẫntheomấytiểucungnữ đứng canh ởphòngngoài đềuluira khỏi phòng.
Trongphòng lậptứcchỉ còn lại bangườiNhưMạt,Lạc Kiêu cùng Văn Nhân Cửu.
“Bắt đầu đi.”Lạc Kiêu chậm rãi đi đếnbên cạnh Như Mạt,buông mi,ánh mắt nhẹ nhàng rơi xuống khuôn mặt Văn Nhân Cửu,“Cho dù ngươi là ai,cùng người phương nào có cừuhận gút mắc,lưng đeo sứ mạngthế nào đi nữa,nhữngthứ này đều không có quanhệ vớita.”
“Nhưng,nếu nhưhôm nay Điệnhạ ởtrêntay ngươi có cái gì vạn nhất — — —-“ánh mắt vô cùng sắcbén xẹt qua khuôn mặt nàng,sau đó khẽ mỉm cười,tiếng cười dịu dàng,giọng điệubìnhthản,lại cốtình xen lẫn mộttia sát ý không cho phép mắc lỗi,“Ta sẽ có vô sốbiện pháp khiến ngươi phảihốihận đã sinh ratrên đời này.”