Thần Hy Khúc

Chương 133Chương 134


✻ Chương 133 ✻
Vưu Thần vừa mới đọc xong một số bài thơ cho Tiểu Vọng thì ngoài cửa truyền vào giọng nói thảng thốt của Vưu San.
Cửa phòng mở ra, Vưu San gương mặt xám ngoét nhìn về phía anh trai mình, “Anh Cả, ba…ba xảy ra chuyện rồi.”
Vưu Thần thoáng nhíu chân mày, cả người đứng dậy nghiêm giọng hỏi, “Sao?”
Bầu không khí ở trong phòng bỗng dưng thay đổi khiến cho bé con ở bên cạnh khẽ rụt người lại. Tiểu Vọng ngước mắt nhìn sắc mặt của ba không ổn nên cũng không dám bám y nữa mà ngoan ngoãn nhích sang một bên.
Vưu San nghe hỏi, vẻ mặt vẫn chưa thể khá hơn, run run nói, “Em vừa cảm nhận được ba xảy ra chuyện…rất kinh khủng.”
Ngày trước từng nói qua, mỗi người trong Huyết tộc đều có một năng lực của riêng mình. Vưu San là cô gái có thể cảm nhận được những chuyện sắp hoặc đã xảy ra, nhưng dường như khả năng vẫn có một chút hạn chế cho nên sự việc của Vưu Quán Thanh bị cô phát hiện ra khá muộn màng.
Vưu Thần ánh nhìn lạnh lùng quét qua gương mặt xám ngoét của em gái, hồi sau quay đầu nói với Tiểu Vọng:
“Đọc sách thêm một chút nữa thì nhớ đi ngủ sớm, có biết chưa?”
Tiểu Vọng ngồi bên cạnh ngoan ngoãn gật đầu, “Dạ!”
Dứt lời, bóng lưng của anh em họ Vưu dần khuất khỏi tầm mắt của bé con.
Ra đến bên ngoài sân, Vưu Thần mới sầm mặt hỏi cụ thể sự tình mà Vưu San nhìn thấy. Cô đi bên cạnh y, tâm tình vẫn run rẩy hoảng loạn cho nên lời kể cũng không được lưu loát rõ ràng. Hai người ngồi vào trong xe, nhanh chóng đi đến Độc Thanh lâu.
Như lời dặn dò của Lý Thiệu Ly, căn phòng của Vưu Quán Thanh kể từ lúc cậu ra khỏi đó cho đến bây giờ cũng chưa có bất kỳ ai đặt chân bước vào bên trong. Vưu Thần xuống xe, ánh mắt lạnh nhạt liếc nhìn bảng tên của lâu đang chớp nháy trong ánh đèn vàng cam, linh cảm trong lòng không ngừng xoay tròn.
Vưu San lần đầu tiên đến một nơi như thế này, lại bất chợt nhớ đến lời nói của anh trai trước kia, trong lòng không khỏi xót xa.
Lẽ nào ba thật sự…thay lòng đổi dạ?
Cô hạ tầm mắt nhìn xuống mặt đất phảng phất vài hạt mưa phùn, lại nghe bên tai là giọng nói lãnh đạm của Vưu Thần.
“Vào thôi.”
Vưu San cơ hồ thoát khỏi dòng suy nghĩ của bản thân, lập tức đuổi theo phía sau Vưu Thần. Khi y bước vào bên trong lâu liền xuất hiện vài hình dáng nữ nhân quyến rũ mê người có ý định đi đến tiếp cận. Không ngờ lại bị ánh mắt cự tuyệt phũ phàng của y làm cho chùn bước, ngần ngại không dám mở lời.
Chủ lâu ở trong phòng vô tình bước ra, nhìn thấy Vưu Thần ngay tức khắc đon đả đi tới, cúi người chào hỏi, “Chào ngài!”
Vưu Thần không dong dài cùng với bà ấy, thẳng thừng nói, “Có ông Vưu ở đây không?”
Nghe đến hai tiếng “ông Vưu”, chủ lâu nhanh chóng ngước mặt lên nhìn Vưu Thần. Trong trí nhớ của bà thì khuôn mặt này từng bước vào lâu rồi, chỉ là thoáng chốc quá nên khi nãy thật sự không nhận ra. Nuốt xuống một ngụm nước bọt, bà thấp giọng hỏi:
“Có phải…có phải ngài là Vưu Thần?”
Vưu Thần nhướng chân mày, tỏ ý kinh ngạc, “Bà biết trước tôi sẽ đến đây tìm ông ấy?”
“Vâng, có người đã dặn tôi rằng không cho phép bất kỳ ai bước vào phòng của Vưu Quán Thanh, ngoại trừ người tên Vưu Thần.” Chủ lâu thuật lại không sót một chi tiết nào khiến cho chân mày của y càng lúc càng chau chặt lại.
Đã sớm biết mình sẽ đến đây thì không phải là người tầm thường.
Vưu San đứng ở bên cạnh từ nãy đến giờ đều im lặng, bỗng dưng lại nhíu mày, cảm thấy lồng ngực hơi tức lên. Cô đưa tay ôm trước ngực, một tay đưa ra bắt lấy tay của Vưu Thần.
“Anh Cả, em vừa nhìn thấy được một cảnh tượng rất kinh khủng…”
Vưu Thần quay mặt nhìn em gái, nhận ra sắc mặt của cô trở nên tái nhợt, bèn thúc giục chủ lâu, “Mau đưa chúng tôi đến phòng ông ấy.”
Chủ lâu không hiểu được những người trước mặt mình rốt cuộc là loại người gì, chỉ cảm giác khí chất trên người họ thật không hề tầm thường. Một vẻ ngoài sang trọng quý tộc, khí chất chết người như vậy quả nhiên là hiếm có. Ngoài ra còn khiến người ta nể sợ không ít.
“Được, hai người đi theo tôi.” chủ lâu nhanh chóng đi về hướng của cầu thang, lên đến tầng một rồi dừng trước một gian phòng im như tờ.
Khi nãy chưa đi đến trước cửa phòng, Vưu Thần đã ngửi được mùi tanh nồng của máu. Cũng bởi mũi của ma cà rồng so với con người có phần nhạy bén hơn rất nhiều lần. Vưu San đi bên cạnh tựa hồ cũng vừa ngửi ra, bước chân thoáng chốc căng thẳng lo lắng. Riêng chủ lâu đi đến tận trước cửa phòng mới thấp thoáng hít mũi, ngay sau đó liền nhăn mặt nhăn mày khó chịu.
“Mùi gì thế này…” Bà ta thì thầm trong miệng, định đưa tay lên kéo cửa thì bị Vưu Thần chặn lại.
Cánh tay rắn chắc vươn ra trước mặt chủ lâu khiến bà ta ngẩn người.
“Bà đi được rồi.”
Chủ lâu ngập ngừng nhìn Vưu Thần, không dám cãi lại nửa lời liền quay người rời đi nhanh chóng. Sau khi bà ta đi khỏi, Vưu Thần sa sầm nét mặt, ngón tay bám trên thành cửa cũng trở nên chặt chẽ hơn.
Vưu San ánh mắt thất thần nói nhỏ, “Anh ơi, em ngửi thấy mùi máu…”
Vưu Thần cơ hồ giả vờ không nghe thấy, dứt khoát kéo cửa phòng ra một khoảng nhất định. Hai người đứng ở trước cửa nhìn vào, ngay lập tức chứng kiến một viễn cảnh đẫm máu tanh nồng. Các khớp tay của Vưu Thần thoáng chốc nổi lên dưới làn da trắng nhợt. Vưu San ở bên cạnh kịp thời đưa tay bịt kín miệng của mình, không để phát ra bất kỳ loại âm thanh nào.
Đôi mắt trừng lớn nhìn thân xác của Vưu Quán Thanh đang chìm ngập trong máu đỏ.
Vưu San run rẩy đôi môi, muốn lên tiếng lại không biết nên nói gì, thất thần đi theo phía sau Vưu Thần vào trong phòng. Cửa được đóng kín lại, mọi hình ảnh ở trong đều bị lớp màng trắng đục che chắn.
“Ba…ba…làm sao thế này, tại sao lại như vậy…” Vưu San cật lực đè nén âm thanh sợ hãi của mình, đi đến trước mặt Vưu Quán Thanh.
Vưu Quán Thanh sau khi bị giết cũng không nhắm mắt, có lẽ vì ông quá uất hận khi chết dưới tay một người như Lý Thiệu Ly. Áo sơmi thấm đẫm một sắc màu đỏ thẫm nồng nặc mùi tanh tưởi đã sớm khô đặc lại.
Vưu Thần âm trầm quan sát thật kỹ Vưu Quán Thanh từ trên xuống dưới, sau đó bước gần lại, hạ trọng tâm vào vết thương trí mạng gây ra cái chết của ông ta. Đường dao không quá lớn, nhưng rất sâu, gần như đã dùng hết sức lực ra đòn. Ở ngực thấp thoáng những vết lằn hồng hồng, giống như là bị một vật gì đó siết chặt lại.
Sau một hồi kiểm tra, Vưu Thần bình tĩnh nói với Vưu San, “Tìm ra hung thủ đi.”
Vưu San nghe thấy người kia yêu cầu, tinh thần chốc chốc vực dậy. Cô đè nén tâm tư đau lòng, bước đến gần chỗ của ba mình, cầm lên bàn tay của ông. Năng lực thức tỉnh, từ trong tâm trí của Vưu San trôi nổi lên nhiều hình ảnh đan xen nhau. Cô nhắm chặt mắt, cố gắng tập trung để nhìn thấy và nghe được cuộc đối thoại của hai người.
Lần sử dụng năng lực này khiến cho Vưu San hao tổn không ít sức lực của bản thân. Một hồi thật lâu sau, cô bất ngờ mở mắt, bàn tay ướt đẫm mồ hôi lạnh, run rẩy kịch liệt. Vưu Thần từ nãy đến giờ đều âm thầm quan sát quá trình kiểm tra của cô, không nghĩ rằng lần này lại khiến cho sức khỏe của cô tiêu hao như vậy.
Đi đến đỡ lấy Vưu San, Vưu Thần thấp giọng hỏi, “Đã thấy được những gì?”
Vưu San ánh mắt kinh hãi nhìn anh trai rồi lại nhìn sang thể xác lạnh lẽo của ba mình, lắp bắp nói, “Em nhìn thấy rất nhiều cảnh… Ba đã nói chuyện cùng một người con gái, ăn mặc như là người trong lâu này. Em không thể nhìn thấy trước đó họ làm gì và nói gì, chỉ thấy được sau đó ba bị một vật màu đen trói lấy vào ghế. Người kia đứng trước mặt ba, ánh mắt rất cay nghiệt căm giận, chỉ tiếc là em không thể nghe rõ được họ nói những gì…”
Vưu Thần trầm mặc, “Một người khống chế được ông ấy chắc chắn không phải dạng tầm thường.”
Vưu San vẫn còn run sợ sau khi nhìn thấy những hình ảnh trước đó, cô lắc lắc đầu, không muốn chấp nhận sự việc trước mắt, đau lòng nói, “Anh Cả, chúng ta không thể cứu ba sao? Chúng ta có thể nào cứu sống ba được không?”
Vưu Thần lãnh đạm nhìn sang phía Vưu Quán Thanh, không rõ đã nghĩ đến điều gì lại lạnh nhạt đáp, “Người đã chết, tức trước sau gì cũng phải chết. Đó là điều không thể tránh né.”

Trong buổi tối hôm đó, Vưu Thần gọi điện cho Vưu Kiện, nói sơ qua tình hình của Vưu Quán Thanh rồi lưu lại nơi đó đợi em trai đem đến một số người xử lý “hiện trường”.
Chủ lâu tính tình nhiều chuyện tò mò, không thể nén được mà luôn nấp ở một nơi kín đáo quan sát gian phòng của Vưu Quán Thanh. Đáng tiếc, thứ bà ta nhìn thấy chỉ là cơ thể sạch sẽ tươm tất của Vưu Quán Thanh được một người thanh niên cõng ra khỏi phòng. Nhìn sơ qua có lẽ chỉ nghĩ đến người sống bị ngất xỉu.
Kéo theo phía sau là Vưu Thần cùng Vưu Kiện sóng vai với nhau, vừa đi vừa nói chuyện. Sắc mặt của hai người không hề khá hơn một chút nào kể từ lúc cái chết của Vưu Quán Thanh xảy ra.
Vưu Kiện châm một điếu thuốc, khó khăn nhớ lại cảnh tượng của ba mình, “Sao đột nhiên lại có chuyện như vậy được chứ?”
Vưu Thần ngồi ở chiếc ghế đối diện, cũng vừa châm lên một điếu thuốc, rít sâu vào một hơi. Làn khói vờn quanh gương mặt anh tuấn lạnh lùng của y, thấp thoáng một đôi mắt màu hổ phách sắc bén.
“Người có hận thù với ông ta thật sự không ít, nhưng hiếm ai có khả năng khống chế được đến mức như vậy. Nghĩ thử xem, một là người đó thật sự rất mạnh, hai là…chính bản thân ông ấy đã quá tin tưởng ỷ lại vào đối phương.”
Vưu Kiện nhả ra một làn khói, nhiíu mày nói, “Hoặc là cả hai khả năng.”
Vưu Thần bình thản gật đầu, “Không sai. Trước kia anh từng đến Độc Thanh lâu một lần, vừa vặn lúc đó nhìn thấy ba mình đang cùng một cô gái gần gũi thân mật. Sắc mặt của ông ấy khi đó dường như si mê không dứt được. Lý do là gì em biết không?”
Những chuyện thế này Vưu Thần chưa từng nói với bất kỳ ai, khiến cho Vưu Kiện lần đầu nghe thấy có phần kinh ngạc quay mặt nhìn. Hắn ngồi thẳng lưng, chăm chú lắng nghe.
“Lý do là vì…” Vưu Thần hơi dừng lại, khóe môi khinh thường nhếch lên, “…cô ta trông rất giống mẹ. Nhưng sự thật là không hề giống một chút nào, đó hoàn toàn là khuôn mặt của người khác. Thế mà lại có thể khiến cho ông ấy tâm trí bấn loạn. Đúng là một người khiến cho người khác phải hiếu kỳ.”
“Giống mẹ lại không giống mẹ?” Vưu Kiện có chút không hiểu, trầm mặc suy nghĩ một chút lại nói, “Em cảm thấy mấu chốt là ở chỗ…làm sao lại có thể khiến cho ba nhìn thấy người kia giống mẹ. Ảo giác? Liệu có phải liên quan đến ảo giác hay không? Ảo giác đánh lừa người khác sao?”
Ảo giác?

Hai từ này vừa truyền đến tai lập tức khiến Vưu Thần như thức tỉnh. Y nhíu chặt chân mày, cẩn trọng suy nghĩ lại rất nhiều chuyện trước kia. Đương lúc định nói ra suy nghĩ của bản thân thì có người bên ngoài cửa phòng lên tiếng.
“Ngài Vưu, tôi là Tố Kính.”
Vưu Thần dừng mắt tại cánh cửa, thấp giọng nói, “Vào đi.”
Tố Kính đi vào trong với một xấp tài liệu mỏng. Anh nhìn thấy Vưu Kiện cũng ngồi gần đó bèn gật đầu chào một tiếng rồi đưa tài liệu đến tay Vưu Thần.
Vưu Thần im lặng xem qua tài liệu một lượt.
Vưu Kiện liếc mắt quan sát, sau đó tùy tiện hỏi Tố Kinh đứng gần đó, “Lâu lắm mới gặp lại cậu, dạo này cậu ẩn mình kỹ quá đấy.”
Tố Kính nghe hỏi, nhẹ nhàng đẩy gọng kính trên sống mũi, điềm đạm đáp, “Chẳng trách tôi lại bận rộn như thế kia mà, anh không nhìn thấy tôi cũng là bình thường cả thôi.”
Vưu Kiện cảm giác như lời nói của Tố Kính có phần châm chọc bèn hắng giọng, chỉnh tư thế ngồi, “Hmm, sau bao ngày miệng lưỡi của cậu vẫn không thay đổi gì.”
Tố Kính im lặng nhìn Vưu Kiện, mỉm cười rất thản nhiên. Sau đó quay sang nói với Vưu Thần:
“Cậu Vưu, những thông tin này đều vô cùng chính xác. Tôi cũng đã tự mình đi xác thực. Cô gái mà ngài Vưu đã từng gặp mặt ở Độc Thanh lâu tên thật là Trúc Sơ, sống ở trong một ngôi nhà cũ kỹ ọp ẹp. Cuộc sống không quá khổ cực, nhưng rất bí ẩn. Cùng ngày mà ngài Vưu bị sát hại, cô ta cũng đã có mặt ở Độc Thanh lâu. Theo lời một cô gái trong lâu kể lại thì chính Trúc Sơ đã đuổi cô ta ra khỏi phòng.”
Vưu Thần lật đến trang cuối cùng thì nâng mắt nhìn Tố Kính, “Cuộc sống trước kia của cô ta như thế nào? Lúc nhỏ chẳng hạn?”
Tố Kính đáp, “Trúc Sơ là trẻ mồ côi, được nhận nuôi bởi một gia đình không khá giả cho lắm. Sau này, ba mẹ cô ấy đều mất đi, một mình tự nuôi sống bản thân. Không có bạn bè, người thân, đồng nghiệp, dường như cuộc sống vô cùng khép kín. Tôi có tìm hiểu những mối quan hệ trước đó thì không thể tìm ra lý do gì để Trúc Sơ tiếp cận ngài Vưu rồi ra tay sát hại ông ấy.”
“Được rồi, cậu trở về trước đi.”
Tố Kính gật đầu, chậm rãi xoay người rời đi. Vưu Kiện lúc này thu tầm mắt lại, không dõi theo bóng lưng của Tố Kính nữa mà nhìn anh trai mình, lên tiếng:
“Em không nghĩ ba của chúng ta sẽ nợ ân tình ở bên ngoài đâu nhỉ?”
“Cũng không thể nói chắc được.” Vưu Thần nhàn nhạt đáp, sau đó ném tài liệu qua cho Vưu Kiện, “Nhìn thử xem, cô ta có chút giống mẹ hay không?”
Vưu Kiện nhìn xuống tấm ảnh trong trang giấy, một gương mặt nhẹ nhàng thanh thoát động lòng người thu vào tầm mắt. Trúc Sơ quả thực rất xinh đẹp, một loại nhan sắc nhẹ nhàng như mặt hồ, chảy vào lòng người một cách mềm mại khéo léo. Ánh mắt này làm sao có thể là một kẻ ra tay tàn nhẫn thế kia được chứ?
“Không giống mẹ một chút nào cả.” Vưu Kiện kết luận.
Vưu Thần mỉm cười, “Ừ, cho nên suy luận ảo giác của em có thể chính xác.”
“Vậy anh định làm gì đây?”
Vưu Thần nâng mắt nhìn về một hướng vô định, điếu thuốc cháy hơn quá nửa trên môi y vẫn còn chập chờn lửa đỏ.
“Gặp mặt mới có thể kết luận.”
Đám tang của Vưu Quán Thanh diễn ra trong vòng hai ngày. Ngày đầu làm lễ trang trọng, cho phép người dân trong Huyết tộc đến thăm viếng. Ngày hôm sau là động quan, tức đem chôn cất thân xác của ông ta. Nơi chôn cất là một ngọn đồi vắng vẻ hoang vu, xung quanh hầu như chỉ là những người thân thuộc trong gia tộc.
Vưu San lặng người nhìn chiếc hòm chôn sâu xuống lòng đất, tiếng khóc chẳng thể nấc lên, chỉ nhỏ giọng nói với Vưu Kiện rằng, “Anh Hai, chúng ta từ giờ là trẻ mồ côi rồi có phải không?”
Vưu Kiện nghe em gái nói như thế, trái tim vô thức nhói lên. Hắn ôm lấy Vưu San vào trước ngực, trầm mặc chẳng biết nên an ủi câu gì cho phải phép, đành xoa dịu lên tấm lưng nhỏ bé của cô. Vưu Hạ tính cách trước giờ cũng tương đối lãnh đạm, lại không quá gần gũi với Vưu Quán Thanh cho nên chỉ đặt xuống một nhánh hoa rồi quay người rời đi.
Buổi đưa tang diễn ra một cách nhanh chóng mà lạnh lẽo, bởi vì một cơn mưa phùn bỗng dưng kéo đến, rưới ướt cả nấm mồ mới xây nên.
Vưu Thần đứng dưới trời mưa trầm mặc không lên tiếng, mải đến khi mọi người đều ra đi khỏi, y mới quay người chuẩn bị rời đi. Lúc đi được một đoạn đường, qua khóe mắt, Vưu Thần tựa hồ nhìn thấy một bóng đen ẩn mình trong rừng cây bên cạnh. Quay đ

✻ Chương 134 ✻
Nếu cuộc đời định sẵn chúng ta sẽ gặp nhau,
Dẫu phải đợi chờ bao nhiêu thế kỷ,
Chỉ cần đôi ta có thể nương tựa lẫn nhau,
Dẫu phong ba bão táp cũng cam lòng,
Nếu cuộc đời định sẵn chúng ta sẽ chia ly,
Quá khứ dẫu ra sao có gì đâu phải nghi ngờ,
Hãy ôm em thật chặt,
Để em mãi khắc ghi,
Mặc ngày mai dần trôi vào hồi ức,
Xin thời gian hãy dừng lại vì đôi ta,
Để ân tình này mãi mãi tồn tại…

Tháng năm chớm đầu mùa hạ, hàng tử đằng bung nở rực rỡ dưới những tia nắng ấm áp.
Mặt hồ tĩnh lặng soi rõ một bóng dáng phảng phất một chút kiêu ngạo xinh đẹp không ngừng nhảy múa. Bản nhạc ngân lên giữa bầu không khí im ắng, tựa hồ ngưng đọng rất nhiều cảm xúc khó nói thành lời.
Tà áo trắng thuần khiết khẽ tung lên trước gió. Từng bước di chuyển, dừng lại, tiến lên, hất cao đều nhuần nhuyễn ma mị đi vào lòng người. Mải đến khi nhạc nhỏ dần rồi tắt lịm, bóng hình kia mới thôi xoay chuyển.
Từ phía sau lưng có một người chậm rãi đi tới, vẻ mặt bình thản lại kính cẩn cất tiếng nói:
“Lý gia, mọi chuyện đã xong rồi ạ.”
Lý Thiệu Ly sau một khoảng thời gian đắm mình trong khúc nhạc kia, rốt cuộc cũng có thể quay về với dáng vẻ lãnh tình của mình. Cậu thu lại vạt áo trắng dài qua bàn tay, chậm rãi quay đầu lại nhìn Bác Bác, mỉm cười nói:
“Đã xong rồi sao?” Dừng lại một chút, cậu nheo mắt nghĩ ngợi, bồi thêm, “Muộn hơn ta đã dự đoán.”
Bác Bác từ xa đi lại gần, cũng gật đầu đồng tình, “Lần này ngài Vưu ra tay có phần chậm trễ hơn lẽ thường tình. Em nghĩ có lẽ là ngài ấy muốn để cho người đó được sống lâu thêm một chút, để gặm nhấm nỗi ám ảnh chăng?”
Lý Thiệu Ly nghe Bác Bác đưa ra cảm nhận, không khỏi cười lên một tiếng, bình thản ngồi xuống chõng tre ở phía sau. Tách trà sen đã sxớm nguội được cậu nhấp vào một ngụm.
“Bác Bác, ngươi sai rồi.” Lý Thiệu Ly nhìn người hầu nhỏ, “Vưu Thần ra tay muộn như vậy chính là muốn tìm cho bằng được kẻ chủ mưu của chuyện này, cũng như là kẻ đã ra tay sát hại Vưu Quán Thanh. Chứ không phải là nảy lên lòng thương người đâu.”
“Nói vậy, lý nào ngài ấy không tin người kia đã…”
Lý Thiệu Ly nhún vai, rất thản nhiên nói, “Đương nhiên. Vưu Thần là loại người nào mà dễ bị gạt như vậy chứ? Ngoại trừ một thứ có thể gạt được anh ấy, đó là mùi hương gây ảo giác của ta.”
Nói đến đây, cậu đảo mắt nhìn ra phía hàng tử đằng tím rịm mịn màng, cong khóe môi lên bảo, “Gọi Trúc Sơ vào thư phòng gặp ta.”
Dứt lời, Lý Thiệu Ly đứng dậy, rời khỏi Hương Tích Trì.
Trúc Sơ được gọi vào thư phòng của Lý Thiệu Ly. Trước khi bước vào bên trong, cô đã không ngừng tự trấn tĩnh bản thân mình không được ăn nói hàm hồ. Thế nhưng sau khi đối mặt với bóng lưng lãnh tĩnh kiêu ngạo kia, Trúc Sơ đều quên tất cả những gì mà khi nãy mình vừa tự nói với bản thân.
Lý Thiệu Ly nghe động tĩnh ở phía sau, không quay đầu lại đã nói, “Mọi thứ đều đã chuẩn bị xong rồi. Từ hôm nay cô có thể rời khỏi chỗ này, bắt đầu cuộc sống mới của mình.”
Trúc Sơ liếc nhìn hai túi đồ ở bên cạnh, ánh mắt như chấn động, vội vàng quỳ xuống nói, “Lý gia, có thể…có thể cho tôi ở lại đây được không? Tôi thật sự không muốn rời đi, tôi muốn được ở bên cạnh chăm sóc cho người…”
Nghe những lời nỉ non bịn rịn này, Lý Thiệu Ly thoáng nhíu chân mày, bất đắc dĩ quay người lại nhìn Trúc Sơ đang quỳ rạp dưới đất. Mặc kệ cho những giọt nước mắt trên gương mặt của cô có bao nhiêu chân tình, Lý Thiệu Ly vẫn lãnh đạm vô tình như thế.
“Trúc Sơ, cô có bình thường không?” Lý Thiệu Ly chán ghét nhìn nữ nhân trước mặt mình, không khỏi buông lời lạnh nhạt, “Con người của tôi, trước sau đều không cần kẻ khác thương cảm hay chăm sóc. Cô là cái gì chứ? Chuyện giữa chúng ta chỉ có hợp đồng mà thôi. Tôi giúp cô, cô giúp tôi, hai bên đã đạt được mục đích liền kết thúc. Có gì không hài lòng ư?”
Trúc Sơ ngẩng mặt lên nhìn Lý Thiệu Ly, nhận ra trong đáy mắt của cậu là một khoảng trời tăm tối, nhìn không thấy lối ra, lạnh lẽo cô độc.
“Lý gia, tôi đã theo người nhiều năm, tuy rằng tôi biết những chuyện kia đều chỉ là hợp đồng, nhưng tôi…thật sự rất muốn được ở bên cạnh người. Chỉ cần ở bên cạnh người, thân phận như thế nào tôi cũng chấp nhận.”
Lý Thiệu Ly im lặng nghe những lời tâm sự của Trúc Sơ, cả người hời hợt dựa vào cạnh bàn, ngón tay mân mê cánh hoa màu đỏ rực ở trên bàn. Cánh hoa mịn màng xoa dịu da thịt của cậu, cơ hồ xoa dịu luôn cả tâm tình đang khó chịu của cậu.
“Bi lụy chính là thứ mà tôi chán ghét nhất! Huống gì trong mắt tôi, cô không khác nào là một quân cờ của tôi, tùy ý tôi chơi theo cách của mình. Bây giờ tôi đã đạt được mục đích, những người tôi muốn diệt đều đã chết, quân cờ như cô cũng không còn tác dụng gì nữa thì chẳng phải nên ném vào một góc hay sao?”
Giọng nói đầy gai nhọn ghim sâu vào tâm can của Trúc Sơ. Cô siết chặt hai bàn tay, kìm lòng không rơi nước mắt trước một người ngoan độc lãnh tình như Lý Thiệu Ly. Bởi vì trước kia cô đã sớm nhận ra được những điều này, chỉ là trong phút chốc, cô muốn tự mình bộc bạch suy nghĩ, muốn níu kéo một chút gì đó không hề có thực.
Và đúng là vậy.
Tình cảm của Lý Thiệu Ly chính là thứ không hề có thực.
Trúc Sơ mất một lúc mới có thể từ dưới đất đứng dậy. Khuôn mặt đỏ ửng nhưng không hề rơi một giọt nước mắt nào. Cô ngẩng đầu nhìn Lý Thiệu Ly vẫn hời hợt như cũ, nhẹ cong khóe môi lên cười gượng một cái.
“Lý gia, tôi đã hiểu những lời của người nói. Tình cảm này đến cùng chỉ là của riêng một mình tôi. Hiện tại tôi vẫn không tìm ra được lý do mà tôi yêu người, chỉ biết rằng, tôi không muốn một người như Lý gia suốt cả cuộc đời này chỉ sống trong yêu hận. Lý gia, đôi khi hãy buông bỏ những thứ gọi là quá khứ để tiếp tục cuộc sống hiện tại. Đừng để quá khứ trở thành gai nhọn dày vò trái tim của người nữa, có được không? Vưu Quán Thanh hay là Đồng Dụ Ân, đều đã chết. Chẳng phải người đã trả được thù xưa cho mẹ mình rồi ư?”
Âm tiết cuối cùng vừa thốt ra, Lý Thiệu Ly ngay lập tức vung tay tát thẳng xuống gương mặt của Trúc Sơ. Vạt áo trắng khẽ tung lên trong gió, để lộ một cánh tay gầy guộc trắng nhợt nhạt.
“Hỗn xược!”
Lý Thiệu Ly trừng mắt nhìn nữ nhân vừa ngã khụy xuống đất, lời lẽ đay nghiến rít qua kẽ răng:
“Cô là cái thá gì mà lên giọng dạy dỗ giáo huấn tôi chứ? Buông bỏ quá khứ sao? Quá khứ đã nhơ nhuốc như vậy, muốn nhắm mắt làm ngơ cũng không thể được nữa rồi. Tôi, phải tẩy sạch quá khứ dơ bẩn mà bọn họ đã gây ra. Bấy nhiêu đây thì chấp nhận buông bỏ mà được sao? Không, không bao giờ!”
Trúc Sơ từ tận đáy lòng không muốn nhìn thấy Lý Thiệu Ly bị quá khứ hận thù vây lấy như vậy. Có thể cô không cách nào hiểu hết được đau đớn thống khổ trong lòng người kia, nhưng sống trong căm hận là một cách sống dày vò bản thân kinh khủng nhất.
Cô thương Lý Thiệu Ly, cho nên càng không muốn những chuyện thế này tiếp tục. Nhưng cô có thân phận gì để thức tỉnh một người cố chấp như cậu chứ?
“Lý gia, tôi hy vọng sẽ có ngày người ngồi ngẫm nghĩ lại tất cả mọi chuyện để nhận ra được đâu là kẻ đáng hận, đâu là người cần được tha thứ. Đừng để lòng ghen tức che mờ lý trí. Tôi yêu người, cho nên sẽ phần nào hiểu được người yêu Vưu Thần như thế nào.”
Lý Thiệu Ly nghe đến hai tiếng “Vưu Thần”, tâm can đã đau như cắt thành trăm mảnh. Ánh mắt lạnh như băng chứa đầy những vì tinh tú vỡ vụn, sâu hun hút.
“Đến cả chuyện tình cảm riêng tư của tôi, cô cũng muốn góp một câu đánh giá?”
Trúc Sơ bình tĩnh lắc đầu, “Tôi không dám!”
“Cút!”
Trúc Sơ ngước mắt nhìn bóng lưng cao ngạo quay về phía mình, lòng vẫn muốn tận tình khuyên ngăn nhưng đã sớm bị Bác Bác bên cạnh ngăn lại. Cô nhìn thiếu niên tóc hung đỏ, không rõ vì sao lại dễ dàng buông bỏ quyết tâm của mình, cúi người ôm lấy hai túi đồ, lẳng lặng quay người rời đi.
Cửa phòng đóng lại một tiếng, bao nhiêu tịch mịch liền quay trở về.
Lý Thiệu Ly phóng tầm mắt ra ngoài cửa sổ, bầu trời giăng kín một tầng mây trắng, nhẹ nhàng trôi đi.
Ngày mà Lý Thiệu Ly lần đầu tiên gặp Trúc Sơ, bầu trời cũng là những gợn mây trắng như thế này.
Trúc Sơ là một đứa trẻ mồ côi. Cha mẹ của cô đều đã chết trong một lần chiến tranh từ ngày trước. Dòng máu mà Trúc Sơ mang theo trong người là của loài báo đen, thế nhưng từ lúc còn nhỏ, không ai dạy cho cô những tập tính của loài báo đen này cho nên Trúc Sơ tính tình rất thuần khiết trong sáng, trong tình cảm lại vô cùng chân thành. Người nhận nuôi Trúc Sơ sau này là một cặp vợ chồng bình thường, gia cảnh không quá giàu có nhưng cũng không đến nỗi bần hèn. Chẳng qua sau đó, sóng gió bỗng ập đến khiến cho Trúc Sơ một lần nữa trở thành trẻ mồ côi.
Và người đã ra tay giết hại ba mẹ nuôi của Trúc Sơ chính là Vưu Quán Thanh.
Vì mối hận này, Trúc Sơ và Lý Thiệu Ly đã vô tình gặp nhau, vô tình ký xuống một tờ giấy hợp đồng thỏa hiệp.
Trong bản hợp đồng thỏa hiệp này lại vô tình xuất hiện thêm một kẻ thứ ba, gọi là Đồng Dụ Ân.

Đồng Dụ Ân là một tuyết hồ, giống như Đồng Xuyến Yên. Hai người ngày trước là đôi bạn thân thiết từ thuở lọt lòng. Đồng Dụ Ân tính tình thông minh lanh lợi, ngược lại với Đồng Xuyến Yên tính tình điềm đạm ôn nhu. Cả hai cùng lớn lên với nhau cho nên mọi thứ của nhau đều hiểu rõ trong lòng bàn tay.
Đồng Dụ Ân lúc nào cũng là người đứng ra bảo vệ cho Đồng Xuyến Yên mỗi khi nàng bị người khác ức hiếp. Đã từng nói, Đồng Xuyến Yên tuy là một tuyết hồ nhưng tính cách của nàng hoàn toàn ngược lại với khuôn khổ mà mọi người áp lên cho loài hồ ly. Chính vì vậy, Đồng Xuyến Yên luôn cảm thấy tin tưởng người bạn thân này của mình, tin đến mức mọi thứ trong lòng nàng đều bộc bạch cho Đồng Dụ Ân nghe.
Thế nhưng Đồng Xuyến Yên lại vô tình quên mất một điều, đôi khi bạn thân cũng có những ghen tị khó ngờ. Đồng Dụ Ân và Đồng Xuyến Yên đến tuổi cập kê, tình cảm trong lòng tự nhiên nảy sinh, ắt sẽ có ghen tị đố kỵ.
Đồng Dụ Ân từng tâm sự với nàng rằng, có thích một người nam nhân kia, nhưng thân phận của cả hai rất khó mà đến với nhau.
Đồng Xuyến Yên khi đó không rõ nam nhân kia là người như thế nào, chỉ ngờ ngợ trong lòng là một người có địa vị rất cao, khó mà với tới. Cho nên nàng thật lòng khuyên nhủ bạn mình nên buông bỏ nam nhân đó đi, tìm một người khác phù hợp hơn.
Sau nhiều lần khuyên nhủ, Đồng Dụ Ân ý chí có chút lơi lỏng, đã từng muốn buông bỏ nam nhân kia, tìm một đối tượng khác. Thế nhưng không ngờ vài ngày sau đó, Đồng Dụ Ân phát hiện người theo đuổi Đồng Xuyến Yên lại chính là nam nhân mà mình thầm yêu mến.
Lòng đố kỵ nổi lên, căn bản không cách nào dừng lại được. Đồng Dụ Ân nhiều lần muốn xen vào phá hoại mối quan hệ này, nhưng Lý Dư Trạch là kẻ có địa vị, chỉ cần hắn thích thì mọi thứ đều là quy tắc không thể phá vỡ.
Lý Dư Trạch lập Đồng Xuyến Yên lên làm hậu.
Sóng gió cũng bắt đầu từ đó.
Những gian tình hiểu lầm giữa Mục Lỗi và Đồng Xuyến Yên, cả đời này có lẽ ai cũng nghĩ đó đều là tội lỗi của hai người họ. Nhưng cuộc sống đôi lúc lại là một màn kịch được một kẻ khác nấp ở sau tất thảy hoàn hảo dựng lên.
Năm đó, tất cả màn kịch hiểu lầm đều do một tay Đồng Dụ Ân dựng lên để khiến cho Đồng Xuyến Yên sống không bằng chết.
Đáng tiếc, bà ấy đã quá ngây ngô khi nghĩ rằng, sau khi Đồng Xuyến Yên bị trục xuất thì chính mình sẽ được Lý Dư Trạch để tâm đến. Nhưng không, trong lòng Lý Dư Trạch khi đó luôn tồn tại cái gọi là yêu hận.
Ông ta yêu Đồng Xuyến Yên chết đi sống lại, nhưng cũng hận nàng không thể tha thứ được. Cho nên sau nhiều năm như vậy, nói sẽ quên lại càng không quên, nói tha thứ nhưng chẳng cách nào buông bỏ vì tự tôn của mình.
Còn về phía Đồng Dụ Ân, sau nhiều lần dùng đủ mọi kế hoạch để khiến cho Lý Dư Trạch lưu tâm đến mình, bà ta đã không thành công, ngược lại còn tự mang vào mình một lời nguyền không bao giờ hóa giải được.
Lý Dư Trạch trong một lần đã phát hiện ra những việc mà Đồng Dụ Ân hãm hại vợ mình. Tuy rằng lúc đó Đồng Xuyến Yên đã bị trục xuất nhưng ông vẫn không thể quên được hình dáng của nàng. Vì vậy mà thay nàng lấy lại tất cả những ân oán mà người bạn thân kia đã gây ra.
Năm Đồng Dụ Ân tròn hai mươi lăm tuổi, độ tuổi mơn mởn xinh đẹp nhất của loài hồ ly, bà ta đã lãnh lấy lời nguyền chính tay Lý Dư Trạch giáng xuống, từ đây đến khi chết đi đều sống trong hình hài của một bà cụ già nua xấu xí.
Đối với hồ ly, nhan sắc chính là thứ quan trọng nhất. Nếu như mất đi nó, cuộc sống của hồ ly sẽ chẳng còn ý nghĩa gì nữa. Và Đồng Dụ Ân cũng như vậy. Đem theo khuôn mặt già nua xấu xí suốt một đời, sống trong một con hẻm nhỏ khuất người, hành nghề bán cháo đêm.
Đến tận bây giờ khi nhớ lại những lần gặp gỡ vô tình trước kia, Lý Thiệu Ly cũng không quên được cảm giác mà Đồng Dụ Ân mang lại cho mình. Đó là loại cảm giác cô độc lạnh lẽo, đáng thương mà cũng đáng hận.
Đồng Dụ Ân đúng là một ả tuyết hồ ngoan độc thâm hiểm, không trừ bất kỳ âm mưu nào để đem lại lợi ích cho bản thân. Nhưng sống nhiều năm trong hình hài một bà cụ già nua như vậy, rốt cuộc bà ta cũng đã nhận ra được những sai lầm trong cuộc đời của mình.
Trước khi chấp nhận hợp đồng của Lý Thiệu Ly, Đồng Dụ Ân đã nắm lấy bàn tay của cậu, dùng loại ánh mắt khẩn thiết cầu xin tha thứ mà nói:
“Tôi thật lòng hối hận về cái chết của mẹ cậu.”
Lý Thiệu Ly lạnh nhạt nhìn xuống đôi tay gầy guộc của Đồng Dụ Ân, “Những lời này tôi nghĩ bà nên nói với mẹ của tôi thì hơn.”
Đồng Dụ Ân cong môi mỉm cười, từ dưới đất đứng dậy, chiếc lưng hơi khòm xuống, “Phải, tôi nên tự đi thú nhận những lời này với cô ấy. Đồng Xuyến Yên, đến cuối cùng thì vẫn có người yêu thương cô ấy chết đi sống lại, loại tình cảm này đúng thật khiến người ta phải ghen tị…phải ghen tị, haha…”
Tiếng cười ngặt ngoẽo bất chợt dừng lại, Đồng Dụ Ân nhìn chăm chú vào tấm lưng kiêu ngạo của Lý Thiệu Ly, bỗng nói:
“Thiệu Ly, cậu cũng giống như mẹ cậu, cũng xinh đẹp tài giỏi giống như vậy. Chỉ đáng tiếc, cả đời này, cậu chỉ mãi đứng sau chiếc bóng của cô ấy mà thôi.”
Những lời này cũng là những lời cuối cùng trước khi Đồng Dụ Ân ra đi mãi mãi.
Lý Thiệu Ly thu hồi mảnh ký ức trôi nổi trong tâm trí, bất giác nhận ra các khớp ngón tay đều hiện rõ lên cả gân xanh. Cậu nhắm nhẹ mắt, điều chỉnh lại tâm tình của mình rồi quay người nói với Bác Bác:
“Có lấy được đoạn ghi âm trên áo bà ta không?”
Bác Bác vẫn đương cúi thấp đầu nói, “Thưa, có lấy được.”
“Đưa đây.”
Nghe thấy lệnh, Bác Bác bỗng nhiên hơi chần chừ không tiến lên, cũng không đưa ra đoạn ghi âm được cẩn thận ngụy trang trong chiếc khuy áo. Lý Thiệu Ly thấy lạ bèn quay đầu lại nhìn người hầu nhỏ, không nhịn được nhíu mày.
“Sao vậy?”
Bác Bác nắm chặt khuy áo trong lòng bàn tay, thấp giọng đáp, “Thật ra thì…đoạn ghi âm có chút hư hỏng, âm thanh không được tốt…”
Lý Thiệu Ly âm trầm quan sát nét mặt của Bác Bác, hồi sau vẫn kiên định duỗi bàn tay về phía trước, “Cứ đưa đây.”
Đến nước này rồi, Bác Bác cũng không cách nào từ chối mệnh lệnh được nữa. Cậu khẽ thở dài, từ trong lòng bàn tay đưa ra một chiếc khuy áo màu nâu. Lý Thiệu Ly đón lấy đoạn ghi âm, thuần thục mở lên.
Một vài tạp âm ở đoạn đầu cất lên, chẳng bao lâu đã nghe thấy hai giọng nói xen lẫn vào nhau. Thanh âm trầm đục lạnh lẽo kia vừa thoát ra, trái tim Lý Thiệu Ly không vững vàng nhói lên một chút.
“Tôi từ có ba mẹ lại trở về thành một đứa trẻ mồ côi. Cuộc sống này quả là nực cười…”
Âm thanh của Đồng Dụ Ân cất lên rè rè vì bị nhiễm tạp âm quá nhiều. Nhưng vẫn có thể nghe ra được giọng cười lãnh tĩnh bất cần của bà ta.
Lý Thiệu Ly dựa người vào cạnh bàn, khuy áo trong bàn tay vẫn nằm yên không nhúc nhích, cho đến khi cuộc đối thoại bỗng nhiên nhắc đến một người thứ ba.
“Tôi thắc mắc, từ nãy đến giờ cậu Vưu vẫn chưa hỏi tôi vì sao lại dùng cái tên Đồng Xuyến Yên kia để giả danh nhỉ? Hay vì…nó là cái tên nhạy cảm đối với cậu Vưu?”
“Tức, cậu thừa nhận mình yêu Đồng Xuyến Yên?”
Sắc mặt Lý Thiệu Ly từ đoạn đối thoại này trở về sau bất giác thay đổi. Ánh mắt mơ hồ mường tượng ra được khung cảnh kia ở ngay trước mặt mình. Đồng Dụ Ân nói bằng một giọng điệu chắc chắn quả quyết như vậy, còn có thể không là sự thật được ư? Ngược lại, Vưu Thần từ nãy đến giờ cũng chưa một lần phản bác.
Chiếc khuy áo nằm trong lòng bàn tay Lý Thiệu Ly phút chốc bị nghiền nát. Mọi âm thanh chỉ còn là một mảng rè rè đầy những tạp âm khó chịu.
Lý Thiệu Ly quay người, vứt mạnh đoạn ghi âm kia vào vách tường đối diện.
Bác Bác đưa mắt liếc nhìn khuy áo nằm trơ trọi trên mặt đất, thấp giọng gọi, “Lý gia…”
Lý Thiệu Ly cúi thấp đầu nhìn xuống lớp thủy tinh bên dưới, ẩn hiện trong đôi mắt của cậu là một mảnh tăm tối đầy ghen tức lãnh đạm. Qua một đoạn thời gian sau, Lý Thiệu Ly như vực dậy được tinh thần của bản thân, duỗi tay ấn lên một chiếc nút màu đỏ.
Từng hồi chuông chậm rãi cất lên, chẳng bao lâu liền nghe thấy một chất giọng ôn tồn già cỗi, “Alo.”
Lý Thiệu Ly nhẹ nâng mi mắt nhìn về phía cửa sổ, khóe môi lãnh tĩnh cong lên, đáp lại, “Châu Xuân, chuẩn bị đi. Đến lượt ông rồi.”

Buổi đấu giá biệt thự Châu Sa diễn ra vào tối hôm nay có chút xa hoa không kém. Nơi tổ chức buổi đấu giá nằm trong khuôn viên một khách sạn bốn sao, xung quanh ánh đèn lung linh thắp sáng cả một vùng trời.
Châu Xuân là người đứng ra tổ chức buổi đấu giá này, từ sớm đã có mặt ở phía bên trong sân khấu. Ngoài ông ra còn có một người thanh niên khác phụ giúp. Vì tuổi Châu Xuân đã cao, lời ăn tiếng nói đôi lúc không được rõ ràng rành mạch, vì vậy mà mời thêm một cậu thanh niên khác ra dẫn chương trình.
Người thanh niên khoác lên người một bộ âu phục màu trắng thuần khiết. Mái tóc được chải vuốt gọn gàng. Một nửa khuôn mặt bị ẩn dưới nửa lớp mặt nạ bằng sứ, hoa văn tỉ mỉ trừu tượng khiến cho người khác nhìn vào liền cảm thấy hiếu kỳ.
Chỉ còn mười phút nữa là buổi đấu giá bắt đầu.
Từ phía ngoài cổng xuất hiện không ít những khuôn mặt có tiếng trong thương trường. Bọn họ đều mang theo nụ cười xã giao đầy giả tạo bước vào trong đại sảnh, tươi cười chào hỏi nhau như thân thiết đã nhiều năm.
Châu Xuân đứng bên trong nhìn ra ngoài, không khỏi thấp giọng khinh miệt, “Toàn là lũ người gian thương.”
Người thanh niên bên cạnh ông nghe vậy, khẽ cười cười, “Nào Châu Xuân, ông sao lại có hiềm khích với bọn họ như vậy? Tôi cứ nghĩ ông chỉ căm ghét người nhà họ Vưu thôi chứ?”
“Riêng nhà họ Vưu là khác. Còn lũ người này, đều là gian thương một giuộc. Biệt thự Châu Sa có rơi vào tay ai trong bọn họ, tôi đều không thoải mái.”
Người thanh niên hơi mỉm cười, dùng giọng điệu dỗ dành Châu Xuân, “Được rồi, hãy tin tôi, biệt thự Châu Sa này vẫn sẽ quay về với ông sớm thôi.”
Mọi ánh đèn trong đại sảnh đều vụt tắt, chỉ chừa lại một mảnh nhỏ trên sân khấu, nơi có người thanh niên bận âu phục trắng đang phóng tầm mắt nhìn xuống bên dưới.
Người thanh niên mang theo một ánh mắt rất bình thản mà quan sát từng vị thương nhân, sau đó cao giọng nói vào micro:
“Hoan nghênh chào đón các vị thương gia có mặt trong buổi tối ngày hôm nay! Tôi họ Lý, mọi người có thể gọi tôi là Lý thiếu. Hôm nay tôi sẽ thay mặt cho quản gia Châu dẫn dắt buổi đấu giá này.”

Bên dưới sân khấu vang lên một tràng pháo tay nồng nhiệt.
“Để các vị không phải chờ đợi thêm nữa, tôi xin giới thiệu tới mọi người trong khán phòng này về vật mà chúng ta sẽ đấu giá trong buổi tối hôm nay. Đó…chính là một biệt thự được xây dựng cách đây hơn hai mươi năm trước với lối kiến trúc cổ điển Tây Âu. Chắc hẳn những vị ngồi ở đây đều ít nhiều đã nghe đến ngôi biệt thự này rồi? Từ nhiều năm trước, nó được xây dựng bởi một người nam nhân họ Niệm. Những câu chuyện xoay quanh nam nhân này thật sự đến giờ vẫn còn là một dấu chấm hỏi khiến bao người tò mò hiếu kỳ.”
“Và thưa quý vị, tôi rất hân hạnh được giới thiệu tại buổi đấu giá này là ngôi biệt thự Châu Sa của một thương gia nổi tiếng bậc nhất vào hai mươi năm trước – Niệm Thương.”
Ngay khi tên của Niệm Thương cất lên, có không ít những thương gia khác bên dưới ghé tai nhau bàn tán thì thầm.
Trong số đó có một nam nhân ăn vận rất sành điệu, kính râm trên sống mũi thẳng tắp khẽ lệch xuống một chút. Nam nhân này nghiêng người nói với gã bên cạnh mình bằng một giọng điệu thích thú:
“Tôi đã bảo mà, chính là biệt thự Châu Sa. Lần này dám chắc có nhiều người muốn mua nó lắm.”
Gã bên cạnh tuy cũng thuộc hạng không tầm thường trong thương trường, nhưng đối với loại đồ đấu giá này, gã không mấy hứng thú.
“Chậc, ban đầu đã ngờ ngợ đến biệt thự Châu Sa, nhưng không nghĩ là nó thật. Hôm nay đến đây còn định sẽ mang về một chuỗi ngọc trai gì đấy cơ.”
Nam nhân ăn vận sành điệu khẽ cười, tháo kính râm vắt lên cổ áo, “Ngài Sở nên về tìm hiểu về nó một chút đi. Ngôi biệt thự này không thú vị bằng người đã xây dựng nên nó đâu. Chỉ là tôi không hiểu vì sao đột nhiên quản gia Châu kia lại muốn đem nó đi đấu giá như thế này. Lẽ nào bên trong còn có ẩn tình gì sao?”
Sở Duật nghe người kia bán tính bán nghi mà nhíu mày, tùy ý nâng ly rượu lên uống một ngụm rồi nói, “Thôi đi, cậu suốt ngày suy nghĩ toàn những thứ linh tinh.”
Nam nhân kia thu lại nụ cười của mình, đưa mắt quan sát cả khán phòng, sau đó dừng lại tại một vị trí cách đó không quá xa. Hai mắt nheo lại thầm “chậc” một tiếng trong lòng.
Người thanh niên họ Lý ở phía trên vẫn tiếp tục sôi nổi với cuộc đấu giá, “Giá khởi điểm là năm triệu nhân dân tệ bởi Bạch gia. Cảm ơn Bạch gia!”
“Có ai trả hơn mức giá năm triệu nhân dân tệ của Bạch gia hay không?”
“Tôi vừa nhận được mức giá mười triệu nhân dân tệ từ Đổng Bao. Xin cảm ơn ngài Đổng!”
“Mười hai triệu.”
“Mười ba triệu.”
Buổi đấu giá càng lúc càng diễn ra sôi nổi hơn với mức giá được nâng lên không ngừng. Trong lúc mọi người vẫn đang tiếp tục đưa ra một con số bất phân thắng bại thì phía cửa phòng đột nhiên mở ra.
Âm thanh bàn tán sôi nổi phút chốc ngưng bặt lại. Toàn bộ ánh nhìn đều đổ dồn về một phía cửa ra vào.
Tại cửa phòng, dưới ánh đèn mờ nhạt, thấp thoáng một bóng dáng cao lớn của nam nhân vận áo dạ sẫm màu. Trước nhiều ánh nhìn của mọi người, nam nhân kia một chút cũng không thất thần suy suyễn, ngược lại còn vô cùng vững vàng bước tới phía chỗ ngồi của mình, lãnh tĩnh ngồi xuống. Động tác từ khi bước vào cho đến khi ngồi vào ghế đều vô cùng nhẹ nhàng bình tĩnh, còn phảng phất một chút tao nhã cao ngạo ngất trời.
“Thật xin lỗi vì đã gián đoạn cuộc bàn luận của mọi người.” Nam nhân hướng mắt đến người con trai họ Lý, cơ hồ chỉ là nhìn thoáng qua.
Thế nhưng khi chạm mắt với người con trai đó, tầm nhìn như bị một vật gì đó kiểm soát, không cách nào rời khỏi. Có điều, chiếc mặt nạ kia đã phần nào giấu đi một nửa khuôn mặt thật sự của người thanh niên ấy, khiến cho tầm nhìn mơ hồ hư vô, khó phân thật giả.
Mải đến khi từ phía bên kia vọng lại một giọng nói đùa cợt khiêu khích của một người nọ, Vưu Thần mới thu lại ánh mắt vừa nãy bị kiểm soát của mình.
“Ngài Vưu, từ nãy đến giờ tôi vẫn cứ tìm ngài mãi, cuối cùng thì ngài cũng đến thật. Mức giá hiện tại đã là mười ba triệu rồi, phía bên ngài có muốn mạnh tay không đây?”
Nhận lấy nhiều ánh mắt hướng về mình, Vưu Thần vẫn như trước lãnh đạm đáp, “Hôm nay đến muộn thế này, kì thực đã bỏ lỡ biết bao nhiêu là chuyện vui rồi. Như vậy đi, tôi tiếp tục đưa ra giá cho biệt thự Châu Sa này, mười lăm triệu.”
Giang Ảnh nâng ly rượu lên nhấp một ngụm, cười cười nói với gã Sở, “Vưu Thần kia hẳn là rất muốn có được Châu Sa.”
Gã Sở có vẻ không quá quan tâm đến buổi đấu giá, hậm hực nói, “Nhưng đến muộn như vậy là có ý gì? Cứ như mình là trung tâm của vũ trụ vậy.”
Giang Ảnh lại cười, “Chính là như vậy còn gì.”
Trên sân khấu, giọng nói thanh thanh của người con trai họ Lý một lần nữa cất lên, “Mức giá hiện tại là mười lăm triệu từ ngài Vưu. Không biết còn có ai đưa ra giá cao hơn hay không?”
“Mười lăm triệu lần thứ nhất!”
“Mười lăm triệu lần thứ hai!”
“Và…”
Người con trai họ Lý đưa mắt nhìn bao quát cả gian phòng, dường như không phát hiện ra bất kỳ cánh tay nào khác giơ lên muốn đưa ra giá cao hơn, bèn dứt khoát chốt hạ:
“Vâng, biệt thự Châu Sa của thương gia Niệm Thương chính thức được bán với giá mười lăm triệu nhân dân tệ! Xin chân thành cảm ơn phía bên tập đoàn Vamlice!”
Buổi đấu giá cứ như vậy kết thúc trong sự bàn tán của những người có mặt vào buổi tối hôm nay. Có người tuy rất muốn sở hữu Châu Sa nhưng lại ngại không mạnh tay vung tiền. Có người thì chỉ đến đây ngồi xem thử bầu không khí đấu giá như thế nào mà thôi. Loại thứ nhất muốn có nhưng không muốn vung tiền chính là Giang Ảnh. Loại thứ hai đích thị gã Sở ngồi bên cạnh hắn ta.
Sau khi kết thúc buổi đấu giá, Vưu Thần đã đi đến gặp mặt Châu Xuân, cùng nhau nói chuyện rồi ký kết hợp đồng. Người con trai họ Lý kia vừa hoàn thành xong công việc của mình thì cũng mất tăm mất tích, đến cả chiếc bóng cũng không nhìn thấy.
Ra khỏi khách sạn, trước bậc tam cấp thấp thoáng hai bóng dáng đang đối mặt nhau, đôi co về chuyện gì đó. Mượn tạm ánh đèn phía trên hắt xuống vừa vặn nhận ra một người là Giang Ảnh, người còn lại nhờ vào chiếc mặt nạ sứ kia liền dễ dàng nhận dạng được.
“Cậu Lý, khi nãy tôi vốn biết mình không thể mua được Châu Sa kia. Tuy rằng tôi cũng rất thích ngôi biệt thự đấy, nhưng hiện tại tôi có một thứ đáng để thích hơn, không biết liệu cậu Lý có muốn thử ra giá không?”
Người con trai họ Lý nghe đến đây, trong lòng tức khắc nổi lên một trận khinh bỉ.
“Giang Ảnh, có phải rượu của khách sạn làm trí óc của anh hóa rồ rồi hay không? Hôm nay tôi chỉ thay mặt quản gia Châu dẫn dắt buổi đấu giá mà thôi. Về việc anh thích hay không thích cái gì, đều không liên quan đến tôi.”
Nghe khẩu khí đanh thép của người kia, Giang Ảnh càng lúc càng cảm thấy muốn được chinh phục mỹ nam trước mặt. Nụ cười đào hoa công tử ẩn hiện trên môi hắn.
“Được rồi, đừng xù lông lên như vậy chứ? Tôi đây là chân thành muốn đem cậu Lý ở bên cạnh quan tâm chăm sóc, lẽ nào cậu không nhìn thấy tấm chân tình này à?”
Người con trai họ Lý lúc này khẽ cười mỉa, “Trên người anh chỉ có duy nhất bộ quần áo là đáng giá thôi. Anh không biết sao?”
Nói rồi cậu toan quay người rời đi thì bị Giang Ảnh bắt lấy cánh tay, nhất quyết níu lại. Cả hai đứng trước khách sạn giằng co một lúc, bất ngờ từ đằng xa có một giọng nói truyền đến, lãnh đạm mà xa xăm.
Đồng thời, cánh tay của Giang Ảnh cũng bị người thứ ba vừa xuất hiện nắm chặt lấy, dùng sức ghì mạnh vào, buộc hắn phải buông tay trước.
“Cậu Giang, ở chỗ đông người thế này, cậu không thấy xấu hổ với việc mình đang làm hay sao?”
Giang Ảnh quay mặt nhìn qua Vưu Thần, đáy mắt tối lại, càng chán ghét nói, “Từ trước đến giờ, nhiều lời đồn thổi bảo rằng ngài Vưu tuyệt đối không bao giờ xen vào chuyện người khác. Hà cớ gì hôm nay ngài lại phá vỡ quy tắc của mình như vậy nhỉ? Lẽ nào, ngài đối với người con trai này cùng một loại với tôi?”
Vưu Thần vẫn ghì mạnh cổ tay của Giang Ảnh không buông, ánh mắt sắc bén nhìn hắn, khóe môi cong nhẹ lên, cười như không cười, bâng quơ đáp:
“Có thể lắm.”
Giang Ảnh nghe lời đáp trả này liền nhíu mày, “Hiếm thấy có lúc ngài Vưu thẳng thừng thừa nhận những chuyện tình cảm như thế này. Vậy, để tôi xem bản lĩnh của ngài đến đâu.”
Nói rồi Giang Ảnh cố gắng dằng khỏi tay của Vưu Thần, hừ nhẹ bằng mũi nói với người con trai họ Lý, “Hôm nay xem như cậu may mắn, được ngài Vưu đây giải vây.”
Dừng lại, Giang Ảnh ghé sát tai cậu, thì thầm ngoan độc, “Nhưng mà cẩn thận, loại người như hắn ta, khó chơi lắm!”
Dứt lời, Giang Ảnh phủi lên vạt áo hai cái rồi cất bước leo lên con xe ở gần đó.
Vưu Thần nhìn theo bóng xe dần khuất khỏi sau lớp sương khói mỏng tang, một lúc sau mới quay đầu lại nhìn người con trai trước mặt mình. Chiếc mặt nạ sứ vững vàng dính trên khuôn mặt kia, ôm sát theo từng nét sườn mặt. Phần còn lại không bị che khuất có thể dễ dàng nhìn thấy một ánh mắt lạnh lẽo vô hạn, tựa hồ phủ dày sương khói, trùng điệp và có chút run rẩy. Là một loại run rẩy động lòng ngẫu nhiên.
Hai người đối mặt nhau, duy chỉ có người con trai họ Lý vẫn không nhìn thẳng vào đôi mắt của Vưu Thần. Tâm tình bên trong hỗn loạn nhưng không cách nào bày tỏ ra bên ngoài.
Sau một hồi thật lâu, người con trai họ Lý chủ động lên tiếng, phá vỡ bầu không khí tịch mịch ngột ngạt này.
“Chỉ là chút chuyện nhỏ lại phiền đến ngài lên tiếng, thật ngại quá. Cảm ơn ngài. Hy vọng sau này có thể gặp lại.”
Nói rồi cậu xoay người, toan bước đi. Ngay sau đó, một bàn tay thình lình duỗi ra, chuẩn xác bắt lấy bàn tay lạnh buốt của cậu.
Khí trời tháng năm thật sự không quá lạnh lẽo, nhưng bàn tay của cậu lại lạnh hơn mức bình thường rất nhiều khiến cho Vưu Thần trong lòng nghi hoặc.
Bước chân của người kia thoáng khựng lại theo câu nói gần sát bên tai mình.
Thanh âm phát ra trầm thấp lại đầy nghi ngờ, “Đợi một chút.”ầu nhìn qua, bóng đen giống như không khí, phút chốc đã tan biến.
Ánh mắt chốc chốc sa sầm, Vưu Thần lưu lại nơi đồi cỏ thêm một chút nữa, nhưng bóng đen kia thật sự đã biến mất như một làn khói.
Sau khi rời khỏi nơi chôn cất, Vưu Thần leo lên xe của Vưu Kiện đã sớm đợi sẵn ở bên ngoài đường lớn.
“Sao anh ra lâu vậy?” Vưu Kiện khởi động xe, hỏi.
Vưu Thần dựa lưng ra sau ghế, trầm ngâm nhìn ra ngoài cửa sổ. Đường phố trôi ngược theo tốc độ của con hắc mã. Y không trả lời câu hỏi của Vưu Kiện cũng vì bóng đen khi nãy vẫn còn lởn vởn trong tâm trí của y.
Vưu Thần trong lòng chắc mẩm mình không hề nhìn nhầm, nhưng khi đi qua chỗ đó lại không phát hiện ra bất kỳ bóng dáng nào khả nghi. Duy chỉ có một thứ khiến y mãi khó hiểu tò mò, đó là một mùi hương rất đặc biệt lưu lại ở nơi cánh rừng kia.
Mùi hương này nếu Vưu Thần nhớ không lầm thì bản thân đã từng ngửi qua, nhưng hiện tại y không xác định được mình đã ngửi thấy ở đâu và lúc nào.
Vưu Kiện đang tập trung lái xe cũng không khỏi tò mò về thái độ của anh trai mình.
“Có chuyện gì sao?”
Vưu Thần tràm mặc từ nãy đến giờ mới chịu liếc nhìn hắn một cái, nhàn nhạt hỏi, “Liệu có loại mùi hương nào gây ra ảo giác hay không?”
Mùi hương gây ảo giác?
Vưu Kiện không nhịn được quay qua nhìn Vưu Thần một cái, hắng giọng, “Có loại mùi hương ghê gớm như vậy sao? Anh vẫn còn nghĩ đến chuyện của Trúc Sơ à?”
“Không chỉ riêng cô ta.” Vưu Thần bỏ lửng một câu thế này, lại không thèm nói thêm nữa khiến cho người bên cạnh khó hiểu cùng bứt rứt.
Hồi sau, Vưu Kiện thở dài, gác một tay lên thành cửa sổ, “Dù sao chúng ta cũng sắp gặp mặt cô ta rồi, có gì cứ hỏi một lần là được.”
“Hm.”
Sau một quãng đường thật dài, cuối cùng hai người bọn họ cũng dừng lại trước một ngôi nhà nhỏ xíu cũ kỹ. Bên trong không có nổi một ánh đèn thể hiện có người sống trong đó. Vưu Kiện cùng Vưu Thần xuống khỏi xe, đưa mắt đánh giá bề ngoài căn nhà một chút rồi bước tới trước.
Vưu Kiện chủ động gõ cửa.
Một khoảng thời gian im ắng trôi qua, rốt cuộc cũng có người bước ra mở cửa.
Người mở cửa là một cô gái thân hình nhỏ nhắn, sắc mặt có chút nhợt nhạt. Bàn tay cô đang bám lên vặn cửa, nhìn thấy hai người đàn ông khí chất lãnh đạm đối diện, tinh thần phút chốc căng thẳng tột độ.
“Hai người…hai người là…” Cô gái khó khăn mở miệng hỏi.
Vưu Thần không bao giờ chủ động chào hỏi hay giới thiệu, chỉ trầm mặc quan sát từng động thái của cô gái. Việc còn lại đều giao cho em trai Vưu Kiện.
“Chúng tôi họ Vưu, hôm nay muốn tìm gặp cô có chút việc. Không phiền chứ?”
Nghe đến họ Vưu, sắc mặt cô gái càng trở nên khó coi.
“Tôi…”
Vưu Thần lúc này thản nhiên ngắt lời cô, “Cô biết Vưu Quán Thanh chứ?”
Cô gái trừng mắt khi nghe đến cái tên kia, ngón tay đều nắm chặt lại. Cô không dám nhìn thẳng Vưu Thần, cho nên mới cúi thấp đầu cố gắng tránh né. Nhìn thái độ như vậy, y cũng phần nào khẳng định được câu trả lời là gì, bèn thản nhiên nghiêng người đi vào bên trong mặc cho cô không đồng tình.
Vưu Kiện ở phía sau khẽ ho một tiếng, cười với cô gái rồi làm theo động tác của anh trai.
Cửa nhà toang đóng lại một tiếng.
“Hai người rốt cuộc tìm tôi vì chuyện gì?”
Vưu Thần ngồi xuống ghế, ánh mắt quan sát xung quanh, tùy tiện hỏi, “Cô là Trúc Sơ?”
Trúc Sơ im lặng không đáp.
“Vậy cô chính là Trúc Sơ.” Vưu Thần thản nhiên khẳng định, sau đó nói tiếp, “Vì sao cô giết ông ấy?”
Loại câu hỏi trực tiếp đến sát thương thế này, kì thực Vưu Kiện cũng chưa từng nghĩ đến. Hắn nhìn anh trai vẫn điềm nhiên như hỏi thăm một chuyện thường tình, cổ họng có chút khô khốc.
Trúc Sơ sắc mặt thật sự không ổn, ánh mắt đảo loạn một hồi rồi bất ngờ cất giọng cười lên, “Hóa ra các người đã tìm ra. Nhanh như vậy đã tìm ra rồi sao? Quả nhiên là người họ Vưu.”
Vưu Thần ngước mắt nhìn Trúc Sơ, phản bác, “Không phải là quá nhanh, mà chính là để cho cô có thể sống thêm một vài ngày nữa. Hiện tại, cô không còn đường để thoát nữa rồi.”
Trúc Sơ bật cười một tiếng, “Đương nhiên tôi biết. Tôi đã dự sẵn cả rồi, chuẩn bị tinh thần cả rồi. Vậy, hôm nay các người đến để lấy mạng tôi trả thù giúp ông ta?”
Vưu Kiện quay mặt nhìn Trúc Sơ nhỏ bé mỏng manh, “Thật sự chính là cô?”
“Anh không tin điều này ư?” Trúc Sơ mỉm cười rất xinh đẹp, “Đúng vậy, sẽ không ai nghĩ đến một người có vẻ yếu đuối như tôi lại có thể ra tay sát hại một người đàn ông.”

“Cô đã làm thế nào?”
Trúc Sơ thu lại nụ cười, nhìn Vưu Thần vẫn lãnh đạm, không khỏi mím nhẹ môi.
“Dụ dỗ ông ta và giết.”
Lúc này Vưu Thần đứng dậy, đi đến trước mặt Trúc Sơ, từ trên nhìn xuống khuôn mặt nhợt nhạt nhưng đầy bản lĩnh kia, thấp giọng hỏi:
“Cô dùng mùi hương gây ra ảo giác có đúng không?”
Nghe đến chi tiết này, Trúc Sơ đã vô cùng kinh ngạc. Bởi vì cô không nghĩ một người như Vưu Thần lại có thể để ý đến tiểu tiết như thế. Mùi hương có ở khắp mọi nơi, không mùi nào giống mùi nào, nhưng có những loại mùi ẩn mình rất khéo léo, rất khó để người khác phát hiện.
Tương tự như loại mùi hương mà Trúc Sơ sử dụng.
Nó có mùi nhàn nhạt, ngửi qua một lần sẽ không ấn tượng sâu đậm, nhưng tác dụng thì vô cùng bất ngờ.
“Không ngờ cậu Vưu đây cũng tìm hiểu kỹ quá đấy.” Trúc Sơ điềm tĩnh nhìn y, “Đúng là tôi đã sử dụng một loại mùi hương gây ảo giác, đó là lý do ông ta luôn nghĩ tôi chính là Thẩm Ninh.”
Ánh mắt Vưu Thần vững vàng rơi trên khuôn mặt của Trúc Sơ, sau một hồi y nói, “Thật sự có mùi hương như vậy?”
“Vậy cậu Vưu giải thích xem vì sao ông ta lại nói tôi giống Thẩm Ninh? Dù rằng, tôi không hề giống một chút.”
Vưu Thần nghiêm mặt, bất ngờ duỗi tay nắm chặt ngần cổ gầy guộc của Trúc Sơ, “Nói xem, vì sao cô lại giết ông ấy?”
Hơi thở bị đứt quãng bởi lực mà Vưu Thần dùng quá lớn, khiến cho sắc mặt Trúc Sơ càng lúc càng tệ hơn. Cô muốn vùng vẫy lại bị y khống chế mạnh mẽ, hốc mắt cũng đỏ lên chảy ra nước mắt. Sau một hồi vùng vẫy, Trúc Sơ được thả xuống, cơ thể dán chặt vào bức tường phía sau. Cô đưa tay ôm cổ mình, ho sặc sụa.
“Mấy người…” Trúc Sơ mặt mũi trắng bệt, “Vưu Quán Thanh cả đời này gây ra biết bao nhiêu tội lỗi, lẽ nào các người không hay biết ư? Một mình ông ta đã khiến cho bao người phải chết một cách oan ức, tôi giết ông ta thì có gì là sai trái?”
Hai người họ Vưu lúc này im lặng tuyệt đối.
Trúc Sơ ngược lại như muốn bùng nổ, đứng thẳng dậy, tuôn ra những lời trong tim, “Tôi là trẻ mồ côi, khó khăn lắm mới có một gia đình tốt bụng nhận nuôi tôi. Bản thân tôi đã không hề bình thường, tôi không giống với con người ngoài kia, đôi khi làm ra những chuyện vô cùng tệ hại nhưng họ vẫn yêu thương tôi như con ruột. Vậy mà, ba của các người lại tàn nhẫn giết chết họ để hút máu. Haha, giết chết bọn họ trong đêm tối rồi lặn đi như không có gì xảy ra. Những con người vô tội, không địa vị cao sang, bị người đời khinh thường, rốt cuộc lại chết một cách oan ức như vậy. Từ đó, tôi phát hiện ra ngoài Thú tộc còn có Huyết tộc là bọn người ma cà rồng chuyên hút máu kẻ khác. Tôi đã tìm hiểu, tìm hiểu tất cả về tộc các người. Tôi ấp ủ kế hoạch này từ rất lâu, rất lâu rồi và bây giờ tôi mới có cơ hội để ra tay.”
Trúc Sơ nói rất bình tĩnh, giống như kể lại một câu chuyện trong cuộc đời mình, thản nhiên không một chút run sợ đau lòng.
“Tôi từ có ba mẹ lại biến trở về là trẻ mồ côi. Cuộc sống này đúng là nực cười…”
“Chỉ như vậy?”
Trúc Sơ trừng mắt nhìn Vưu Thần, “Chỉ như vậy? Giọng điệu của anh có phải quá xem thường sự căm thù của tôi hay không? Lẽ nào bao nhiêu đó vẫn chưa đủ để thù hận sao? Lẽ nào cậu Vưu đây chưa từng cảm thấy đau đớn khi mất đi người thân hay người thương của mình? Thật sự sao?”
Nụ cười bỗng chốc hiện trên môi Trúc Sơ, có vẻ điên dại, “Cậu Vưu, cậu nói xem, cậu chưa từng đau lòng khi mất đi người mình yêu ư? Nhiều năm qua, tôi tìm hiểu về gia đình các người vô cùng cẩn thận, không sót một chút. Cho nên nếu không nhầm, thì trong quá khứ của rất nhiều năm trước, cậu Vưu từng mất đi một người mà mình yêu?”
Sắc mặt Vưu Thần thoáng chốc sa sầm.
Trúc Sơ nhìn y, lại cười một tiếng, “Tôi thắc mắc, vì sao từ nãy đến giờ cậu Vưu lại không hỏi tôi tại sao lại lấy cái tên Đồng Xuyến Yên kia để giả danh nhỉ? Hay…vì nó là cái tên nhạy cảm đối với cậu Vưu?”
Vưu Thần nhìn đăm đăm vào Trúc Sơ, đến mức gần như muốn một nhát giết chết cô tại đây. Nhưng định lực của y thật sự vô cùng tốt, cho nên chỉ rướn nhẹ chân mày, thản nhiên hỏi ngược lại:
“Vậy sao?”
Trúc Sơ lại bật cười, “Cậu Vưu giả ngơ cũng hay quá đó. Tôi dùng tên của Đồng Xuyến Yên thật ra chỉ là muốn dọa cho Vưu Quán Thanh một chút mà thôi. Bởi vì từng nghe nói cô Đồng này bị ông ta sát hại tàn nhẫn lắm, cả đời có lẽ cũng khó mà quên được.”
Dừng lại một chút, Trúc Sơ bồi thêm, “Cậu Vưu chắc cũng khó mà quên cô ấy.”
Vưu Thần cúi thấp mặt, thoáng qua một nụ cười khinh thường. Từng bước đi lại gần Trúc Sơ, y duỗi hai bàn tay ôm lấy gương mặt gầy gò của cô, dùng loại ánh mắt sắc bén mà quyến rũ nhìn Trúc Sơ.
“Những lời mà cô vừa nói, thật ra thì vẫn có sai sót.”
Trúc Sơ cảm nhận được nhiệt độ lạnh lẽo truyền từ da thịt của Vưu Thần qua gò má của mình. Cô thoáng rụt người lại, căng thẳng nhìn người đối diện. Vưu Thần ngược lại bình tĩnh điềm nhiên nhìn nhắm từng nét trên mặt cô, thấp giọng thì thầm:
“Quán Thanh thật sự gây ra quá nhiều tội lỗi, tôi thừa nhận. Chỉ có điều, tôi hơi hoài nghi liệu cô có phải là người đã ra tay giết chết ông ấy hay không?”
Trúc Sơ thoáng cười, “Cậu Vưu vẫn không tin ư?”
Vưu Thần cũng cười đáp lại, nụ cười càng lúc càng lạnh, “Tôi tin cô có thù hận ông ấy, nhưng không tin cô đã giết ông ấy.”
“Nếu đã như vậy thì cậu Vưu cũng đừng đằng đằng sát khí như muốn giết chết tôi như thế.”
“Sao lại không giết?” Vưu Thần thu lại nụ cười, đôi tay dần trượt xuống dưới cổ của Trúc Sơ, “Cô có lẽ không giết ông ấy, nhưng cô lại chọc giận tôi. Những lời cô đã nói, một chút tôi cũng không hài lòng.”
Trúc Sơ linh cảm được mình đến cùng cũng không thể thoát, bèn nói, “Tức, cậu Vưu thừa nhận mình từng yêu Đồng Xuyến Yên?”
Vưu Thần không đáp lại, “crack” một tiếng, máu tươi nhuốm sẫm vào đôi tay.
Trúc Sơ chết một cách bất ngờ khiến cho Vưu Kiện ở gần đó cũng không thể dự đoán được. Hắn đứng bật dậy, nhìn đầu của cô đã rời khỏi thân mình, mùi máu xuyên qua cánh mũi, khiến cổ họng của hắn khô khốc thèm khát.
Vưu Thần trong tay vẫn còn giữ lấy phần đầu của Trúc Sơ, nhìn thẳng vào đôi mắt trừng lớn của cô, bất giác thì thầm, “Có sao?”

Trên đường trở về nhà, Vưu Kiện hỏi, “Anh không tin cô ta giết chết ba sao?”
“Phải.”
“Vậy…sao anh vẫn giết cô ta?”
Vưu Thần nhắm mắt lại, tựa hồ có chút mệt mỏi, thấp giọng hỏi ngược, “Chưa từng nghe câu “cái miệng hại cái thân” sao?”
Vưu Kiện quay đầu nhìn qua một cái, trong đầu vô tình nảy lên một suy nghĩ rất mơ hồ.
Khi về đến nhà, Vưu Thần nhận được cuộc gọi điện thoại từ Akanda.
“Chủ tịch, tôi theo lời của ngài tìm kiếm nam nhân có đôi mắt màu xanh ngọc ấy, nhưng thật sự…cả thành phố dường như không có ai như vậy.”
Vưu Thần xoa trán, nhận lấy tin tức này thật lòng không khiến tâm tình của y thoải mái hơn một chút nào, “Tôi đã nói bao lâu cũng đợi được, cô không cần gấp gáp kết luận như vậy.”
Akanda ở bên kia ngập ngừng, “Nhưng chủ tịch, tôi thật sự đã cố gắng rất nhiều, lại không muốn ngài ôm lấy hy vọng quá nhiều cho nên mới thông báo một tiếng. Chuyện này…”
“Chỉ là tìm kiếm một người lại khó khăn như vậy sao?” Vưu Thần nhíu mày, giọng lạnh nhạt.
Akanda thật sự không biết nói gì thêm, chỉ im lặng.
Cuối cùng, Vưu Thần gác máy mà không nói thêm một lời nào nữa. Đúng lúc này, Vưu Kiện từ ngoài đi vào, vừa vặn nghe được cuộc đối thoại kia nên nảy sinh nghi hoặc.
“Anh…đừng nói là vẫn tìm kiếm Chiếu Hy đấy nhé?”
Vưu Thần không đáp, chỉ đứng dậy muốn đi đến giường nằm. Thấy thái độ của y như vậy, Vưu Kiện có chút không bằng lòng, bèn nói tiếp:
“Anh Cả, nhiều năm như vậy rồi, anh muốn đi tìm một người đã mất sao?”
Bóng lưng Vưu Thần ngay lập tức cứng nhắc.
“Có lẽ vẫn chưa mất.”
Vưu Kiện nhíu mày, “Vưu Chiếu Hy đã mất rồi, anh còn không chấp nhận sự thật sao? Không phải đã bốn năm rồi ư? Nếu còn sống thì đã tìm ra từ lâu lắm rồi. Với lại, dù sao Chiếu Hy đối với anh cũng chỉ là một chiếc bóng của Đồng Xuyến Yên thôi. Việc gì phải hao tâm lâu như vậy?”
Vưu Thần quay ngoắt người lại, nghiêm mặt nhìn em trai:
“Ai nói với em như vậy?”
Vưu Kiện thở ra một hơi, “Cần gì ai phải nói chứ? Anh trai, em cùng anh lớn lên, khoảng cách tuổi tác không quá xa, đương nhiên biết được rất nhiều chuyện của quá khứ. Tuy rằng ngoài mặt anh không quan tâm, nhưng thật ra anh đã động lòng với Đồng Xuyến Yên. Ngay cả chuyện này, lẽ nào anh cũng không thừa nhận ư? Vưu Chiếu Hy thật sự giống với mẹ em ấy và em hiểu được lý do vì sao anh lại muốn cùng—”
“Câm miệng!” Vưu Thần nhíu mày, giọng điệu vô cùng nghiêm túc và dứt khoát, “Quá khứ từng xảy ra những gì, anh đều không quan tâm nữa. Trước kia những lời giải thích về thân phận cũng như quá khứ của mẹ Tiểu Hy, anh thừa nhận tất cả đều là nói dối. Nhưng vì sao anh phải làm như vậy?”
Vưu Kiện im lặng nhìn anh trai.
Vưu Thần bình tĩnh nói, “Là bởi vì càng yêu nên mới phải càng che giấu đi sự thật để Chiếu Hy không phải đau khổ. Là bởi vì, anh thật sự, thật sự, yêu em ấy.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.