Thần Hy Khúc

Chương 124Chương 125Chương 126


Tác giả: SUNQINGtheWrier.
Lưu ý: KHÔNG CHUYỂN VER.
✻ Chương 124 ✻
Nhiều năm trước đây, vào một ngày đông lạnh giá, trước cổng dinh thự của Vưu gia bỗng xuất hiện một nữ nhân nhan sắc nghiêng nước nghiêng thành, khiến cho bao người chỉ cần nhìn nàng một cái đều hoàn toàn gục ngã.
Khi đó người đứng đầu Vưu gia chỉ ở độ tuổi ba mươi mấy, nét mặt anh tuấn nghiêm nghị liếc nhìn nữ nhân ở trước cổng nhà, chẳng hề bị nhan sắc kia làm cho suy suyễn. Bởi vì trong lòng người này vốn đã có một hình bóng khác vững vàng bám trụ nơi trái tim của y.
Nữ nhân kia nhan sắc thật sự khiến người đời bị mê hoặc, nhưng sâu trong đôi mắt ấy là hàng trăm nghìn nỗi buồn u uất không thể thổ lộ cùng ai.
Người đàn ông đứng đầu Vưu gia năm đó lạnh nhạt nhìn nàng, sau đó nâng mắt liếc nhìn người đứng bên cạnh đỡ lấy nàng, hỏi:
“Đây là ai?”
Người đứng bên cạnh nàng cũng là một người đàn ông tuấn tú, nhưng một bên khuôn mặt bị chảy máu do xô xát với một số người trước đó. Anh cúi người đỡ lấy nữ nhân kia đứng dậy, toan định lên tiếng thì nữ nhân đã thấp giọng nói.
Đôi mắt ủy khuất đáng thương nâng lên nhìn vào người đàn ông đối diện, tâm nàng sợ hãi vô cùng nhưng rốt cuộc vẫn có thể tự mình nói ra thân phận.
“Chào ngài, tôi là…Đồng Xuyến Yên.”

Hình ảnh của nhiều năm trước bỗng nhiên nổi lên trong tâm trí, tức thời khiến cho Vưu Quán Thanh tâm tình hỗn loạn, bước chân nhanh chóng lùi ra phía sau, cách Đồng Xuyến Yên ở trước mặt một khoảng.
Đồng Xuyến Yên nhìn thấy thái độ của người kia trở nên kì quặc, nụ cười trên môi thoáng vụt tắt. Cô im lặng nhìn Vưu Quán Thanh cứ trầm mặc không nói gì, ánh mắt lại như đang vô cùng hoảng loạn rối rắm, nhất thời cô lên tiếng:
“Ngài Vưu, ngài không sao chứ?”
Nghe thấy giọng nói mềm mại như làn nước truyền qua tai, Vưu Quán Thanh bất giác ngẩng đầu nhìn cô. Khuôn mặt kiều diễm kia cùng với cái tên Đồng Xuyến Yên càng làm cho ông ta cảm thấy khó chịu thật sự.
Vì sao chứ? Vì sao một người mang theo từng nét của Thẩm Ninh lại có…một cái tên giống như cô ta?
Ông trời cũng không cần phải trêu người như thế đi?
Đồng Xuyến Yên không nghe thấy lời hồi đáp, bèn bước lên trước một chút, cẩn thận cất tiếng, “Ngài Vưu, có phải tên của tôi…có vấn đề gì hay không?”
Vưu Quán Thanh ngẩng đầu nhìn cô một cái.
Thấy người kia đã trực diện đối mặt với mình, Đồng Xuyến Yên hơi mỉm cười, ánh mắt muôn phần tò mò, lại hỏi, “Có phải…ngài từng quen ai tên là Đồng Xuyến Yên?”
Ngay lập tức, Vưu Quán Thanh nhíu mày, lạnh nhạt phủ nhận, “Không có.”
“Vậy sao?” Đồng Xuyến Yên nghe thấy, mi mắt tựa hồ hơi rướn lên, sau đó khẽ cười một tiếng, “Nếu vậy…Thẩm Ninh là ai?”
Vưu Quán Thanh sau vài phút thất thần chỉ vì ba chữ Đồng Xuyến Yên, cuối cùng tâm tình cũng đã bình ổn trở lại. Ông ta quay đầu đi suy nghĩ một chút, hồi sau trầm thấp lên tiếng:
“Là vợ tôi.”
Đồng Xuyến Yên như hiểu ra, nhỏ giọng “à” một tiếng, còn đang định hỏi tiếp thì nghe thấy hai từ “đã mất” thoát ra từ miệng Vưu Quán Thanh. Cô nhất thời sững người, nhìn nét mặt lãnh đạm nhưng cũng không thể giấu hết nỗi đau thương của người kia, cô cúi mặt, không rõ đang suy nghĩ điều gì.
Vưu Quán Thanh trả lời xong liền đi đến ngồi xuống tấm đệm thêu nhiều hoa văn màu đỏ, bàn tay mân mê chiếc ly nhỏ màu cẩm thạch. Ánh sáng từ phía trên rọi xuống, mơ hồ phản chiếu gương mặt của ông ta trên mặt ly.
“Thật xin lỗi khi đã hỏi thẳng thừng về vợ của ngài.” Đồng Xuyến Yên định thần lại, nhanh chóng bước đến bên cạnh Vưu Quán Thanh, bày ra một loại ánh mắt áy náy.
Chiếc ly trong tay Vưu Quán Thanh hơi đung đưa, bên trong không hề có một giọt nước nào. Đồng Xuyến Yên nhìn thấy vậy, bèn nhướn người, cầm lên một bình rượu thơm lừng, toan rót vào chiếc ly của ông. Không nghĩ đến Vưu Quán Thanh lại từ chối, chiếc ly cũng thuận tiện được đặt về chỗ cũ.
“Tôi không dùng rượu.”
Đồng Xuyến Yên kinh ngạc, “Ngài đúng là kì lạ.”
Cô nhìn ông, cười lên một cách xinh đẹp, “Nam nhân nào vào đây cũng đều muốn dùng qua loại rượu đặc biệt ở trong Độc Thanh lâu, vì họ bảo một khi đã nếm thử liền không dứt được. Chỉ có ngài, vào trong lâu nhưng không dùng rượu.”
Vưu Quán Thanh nghe cô giải thích, không tránh khỏi một nụ cười lãnh đạm. Trong đầu ông còn đang nghĩ, loại người như tôi còn có thể nếm thứ gì ngoài máu? Nếu có là rượu, chúng tôi cũng đã tự làm ra một loại riêng biệt không giống với bất kỳ thứ rượu nào khác.
Những lời kia chỉ là suy nghĩ trong lòng ông, tuyệt nhiên không nói ra bằng miệng. Vưu Quán Thanh cũng chẳng buồn giải thích cho sở thích kì lạ của mình, trực tiếp chuyển chủ đề:
“Cô thường làm những gì cho khách?”
Đồng Xuyến Yên nghe hỏi, trầm ngâm một chút rồi nói, “Tôi thường đàn, hát, múa…”
Vưu Quán Thanh bất ngờ quay mặt qua nhìn cô, hơi nheo mắt lại nghi hoặc, “Chỉ vậy thôi sao?”
Bị hỏi thẳng như vậy, ý tứ là gì chính cô cũng tự hiểu được. Ánh mắt hơi dao động, Đồng Xuyến Yên cười khẽ một tiếng rất thản nhiên, hỏi ngược lại:
“Vậy, ngài muốn tôi làm gì khác sao?”
Vưu Quán Thanh quay đầu đi, hừ khẽ, “Hỏi hay lắm! Nhưng hiện tại, tôi thật sự không có cảm hứng cho những chuyện như thế. Hm, cô đàn một bài đi.”
“Được, ngài muốn nghe bài gì?”
Vưu Quán Thanh cả ngày đầu óc không được thư giãn, nhất thời dựa người ra phía sau, đôi mắt nhắm hờ, “Tùy cô, dễ nghe là được.”
Đồng Xuyến Yên gật đầu một cái, đứng dậy. Chiếc váy trắng qua đầu gối khẽ tung lên theo từng động tác của cô. Không lâu sau đó, Đồng Xuyến Yên ngồi vào sau một chiếc đàn tỳ bà, ngón tay thon dài trắng trẻo áp lên dây đàn. Vẻ mặt tĩnh tâm như hồ nước, đôi mắt trong vắt tựa mây. Thần thái khi ôm đàn tỳ bà của cô khiến cho người ngoài nhìn vào đều phải lưu luyến không dứt.
Vưu Quán Thanh vẫn duy trì trạng thái thả lõng, đôi mắt nhắm nghiền hưởng thụ âm nhạc.
Khi những giai điệu đầu tiên cất lên, du dương mềm mại khiến cho tâm tình của ông thật sự thoải mái. Khóe môi cứng nhắc hơi kéo lên một chút.
Đồng Xuyến Yên im lặng tập trung vào bản nhạc của mình. Động tác nhẹ nhàng thuần thục chạm lên dây đàn, tạo ra từng giai điệu êm dịu mà sâu lắng. Đoạn nhạc dạo vừa đi qua, ngay sau đó là một chất giọng trầm ấm ngân lên, tựa hồ phá tan bầu không khí tịch mịch ở trong phòng.
“Năm tháng vô hình nhẹ lướt qua tâm hồn, hờ hững ngắm sao rơi, không dấu vết. Trong cơn gió nhẹ khẽ gợn lên ngọn sóng, chuyện cũ không nhắc đến. Vừa ly biệt hoàng hôn đã nhạt màu, giống như nụ hôn năm đó, chạm nhẹ vào nơi trái tim, như mơ như thật…”
Giọng hát của Đồng Xuyến Yên tựa hồ chất chứa thật nhiều nỗi đau thương mất mát, thấm vào trong giai điệu, truyền đến tai Vưu Quán Thanh. Chỉ mới bắt đầu với những câu hát đầu tiên, cô đã thành công khiến cho người kia phải choàng tỉnh, quay đầu nhìn một cách chăm chú và đầy ngây ngất. Đồng Xuyến Yên hiện tại hoàn toàn đắm chìm vào trong giọng ca của chính mình, cho nên không để ý đến biểu tình của Vưu Quán Thanh.
Bất chợt, giọng nói của ông xen vào, khiến cho thanh âm phải ngưng đọng, “Dừng lại!”
Đồng Xuyến Yên bị giọng nói kia làm cho giật mình, cô mở to mắt nhìn sang phía Vưu Quán Thanh, đang muốn hỏi lại nghe ông nói tiếp: “Đổi bài.”
Đồng Xuyến Yên ôm lấy những sợi dây đàn trong suốt, đầu ngẩng lên, bình tĩnh hỏi, “Tại sao?”
Vưu Quán Thanh nhíu chặt chân mày khi những câu hát đầu tiên cứ lởn vởn trong đầu của ông. Ngay sau đó, một loạt hình ảnh của quá khứ bắt đầu ám ảnh không ngơi nghỉ. Nhắm mắt lại, ông dằn xuống tâm tình hỗn loạn, trầm khan nói:
“Đổi bài.”
Tuy rằng không hiểu rõ lý do vì sao người kia yêu cầu đổi bài khác, Đồng Xuyến Yên cũng không buồn hỏi sâu thêm. Cô trầm mặc nhìn ông, sau đó thản nhiên đàn một bản nhạc khác, có giai điệu đỡ u buồn hơn.

Sắc mặt Vưu Quán Thanh sau đó đã trở về nét lãnh đạm như cũ. Ông ta tựa hồ mệt mỏi nghiêng đầu nhìn ngắm Đồng Xuyến Yên ở bên cạnh. Khuôn mặt kia thật sự giống với Thẩm Ninh, đến một cái liếc mắt hay nụ cười cũng giống đến mức khiến người ta rối bời. Vưu Quán Thanh im lặng nhìn ngắm nét đẹp của nữ nhân đang ôm đàn tỳ bà, không rõ từ lúc nào lại mỉm cười, chấp nhận để cho nữ nhân kia tung hoành ngang ngược giày vò trái tim của ông ta.
Đàn xong bản nhạc cuối cùng, Đồng Xuyến Yên đặt đàn sang bên cạnh. Đứng dậy, cô nhìn Vưu Quán Thanh, “Ngài Vưu đợi tôi một chút.”
Nói rồi cô rời khỏi phòng. Không lâu sau, cô quay lại cùng với một nữ nhân khác kiều diễm không kém. Nữ nhân mới bước vào mặc một xiêm y màu đỏ.
“Chào ngài.” Nữ nhân xiêm y đỏ cúi đầu chào một tiếng, sau đó thản nhiên bước đến ôm lấy đàn tỳ bà.
Vưu Quán Thanh khó hiểu nhìn Đồng Xuyến Yên, “Làm sao vậy?”
Đồng Xuyến Yên nhìn ông mỉm cười, nghiêng đầu nhẹ nhàng nói, “Để tôi múa cho ngài xem, có được không?”
Khi đó, Vưu Quán Thanh thật sự không quá lưu tâm đến yêu cầu của Đồng Xuyến Yên. Bởi vì đây là công việc của cô, cô đương nhiên đều phải làm qua từng loại. Chỉ có điều, sau khi chiêm ngưỡng thân thể mềm mại của Đồng Xuyến Yên xoay chuyển uốn lượn theo bản nhạc, trái tim của Vưu Quán Thanh dường như đã bị cô chiếm lấy, nắm chặt trong tay.

Tại tầng lầu thứ hai mươi của tòa nhà Vamlice.
Tiếng người nói chuyện bàn tán xôn xao trong một gian phòng, phút chốc ngừng lại bởi một giọng nói trầm thấp thản nhiên chen vào.
“Đủ rồi.”
Người người trong phòng họp thoáng chốc im bặt, quay đầu nhìn về phía của người đàn ông cao lãnh nghiêm nghị đang xoay chiếc bút mạ vàng trong tay. Một người trong số họ ngồi thẳng lưng, cất tiếng nói:
“Chủ tịch, dự án lần này rất có lợi, chúng ta không nên bỏ qua nó.”
Có người khác lại chen ngang, “Nhưng mà cậu đã nghe truyền thuyết về ngôi biệt thự đó chưa vậy? Hai mươi năm trước, biệt thự Châu Sa đó có hai người tự tử, đến nay vẫn còn nhiều tin đồn về nó. Cho nên nó mới bị bỏ hoang đấy.”
Người thanh niên lúc nãy bỗng nhíu mày, không tin lắm vào lời đồn thổi vô căn cứ, “Chị Châu, chị đừng vội tin những điều đó. Nhiều năm như vậy rồi, có là ma cũng đã siêu thoát từ lâu. Biệt thự Châu Sa kiến trúc rất tuyệt, vị trí theo phong thủy không thể chê trách được. Chúng ta không thể không mua lại, xây dựng thành một nơi dành cho khách du lịch.”
Chị Châu chậc lưỡi một tiếng, thân cũng là nhân viên lâu năm ở đây, đương nhiên hiểu rõ trong lúc họp thì nên như thế nào. Càng hiểu rõ chủ tịch Vưu không bao giờ thích bầu không khí bàn tán hỗn loạn như thế này, chị Châu bèn quay đầu kính nể nói:
“Chủ tịch, ý của ngài như thế nào ạ?”
Chiếc bút trong tay thoáng dừng lại. Vưu Thần bây giờ mới ngẩng đầu lên nhìn tất cả bọn họ, lập tức bị ánh mắt sắc lạnh làm cho từng kẻ bị đông cứng. Bọn họ nhất thời không lên tiếng, cũng không quay ngang quay dọc, trung thành với tư thế cúi thấp đầu.
Sau một hồi suy nghĩ, Vưu Thần mặt không thay đổi, thả một câu, “Ma quỷ vốn không đáng sợ bằng lòng người. Cho nên, Đông Viên, dự án lần này cậu sẽ chịu trách nhiệm. Mảnh đất đó thật sự rất tốt, chúng ta không nên bỏ qua.”
Đông Viên nhận được sự hồi đáp này, lòng mừng cuống lên, vội vàng đứng thẳng dậy, cúi đầu kính trọng nói, “Cảm ơn ngài đã tin tưởng, chủ tịch!”
Vưu Thần không liếc nhìn sự hăng hái của cậu ta, lạnh lùng gõ ngón tay lên mặt bàn, thình lình hướng mắt tới một người phụ nữ khác ở trong phòng, nói:
“Cùng Đông Viên chịu trách nhiệm dự án này sẽ là Châu Lạc.”
Châu Lạc, cũng là chị Châu khi nãy bỗng lạnh sống lưng, “Chủ tịch, chuyện này…tôi thật sự…”
Châu Lạc định nói, tôi thật sự rất yếu bóng vía, lỡ như trong lúc thực hiện công việc, gặp phải cái gì không sạch thì phải làm sao?
Vưu Thần lãnh đạm nhìn cô, cất giọng, “Tôi đã bảo ma quỷ thật sự không đáng sợ. Cô có làm hay không?”
Giọng điệu uy nghiêm này, có mười ông trời bảo vệ, cô cũng không dám cãi lại. Châu Lạc mím nhẹ môi, thầm liếc Đông Viên ở đối diện đắc ý, chậm rãi gật đầu tiếp nhận dự án.
Cuộc họp đến đây đã kết thúc. Vưu Thần đứng dậy, đoàn người trước mặt lập tức chào, “Chủ tịch đi thong thả

✻ Chương 125 ✻
Vưu Thần chợt nhắm mắt lại mở ra, nhìn về phía Đồng Xuyến Yên một lần nữa, rốt cuộc tự nhủ mình vừa gặp ảo giác.
Chuyện kia hoàn toàn là một điều viễn vông.
Đồng Xuyến Yên định bước ra khỏi phòng thì bị Vưu Quán Thanh níu kéo, “Em không cần đi. Người đi phải là nó.”
Bước chân của cô thoáng dừng lại, quay đầu nhìn vẻ mặt khó chịu của Vưu Quán Thanh. Vưu Thần nghe thấy một lời đó chỉ càng cười lạnh nhạt mỉa mai.
“Tôi cũng không có thời gian lưu lại đây cùng ông trò chuyện. Chỉ là tôi vẫn muốn nhắc nhở ông một lời, đừng để hình ảnh này lọt ra bên ngoài và cũng đừng khiến cho mẹ tôi phải buồn phiền vì loại người như ông.”
Vưu Quán Thanh ngồi nghiêng sang một bên, đầu ngón tay đỡ lấy trán, bất giác cười khổ, “Con không thấy, cô ấy rất giống mẹ con ư?”
Vưu Thần lại nhìn Đồng Xuyến Yên, khuôn mặt đối diện y tuy xinh đẹp kiều diễm nhưng một chút cũng không giống với mẹ của y. Điều ngớ ngẩn hơn là y lại trông thấy hình dáng của Vưu Chiếu Hy trên khuôn mặt của cô gái kia.
Thật sự…ngớ ngẩn chết đi được.
Vưu Thần thu tầm mắt, không nói nhiều lời mà chỉ lạnh nhạt quay lưng rời đi. Cửa phòng bị đóng vào một tiếng thô bạo.
Đồng Xuyến Yên bị âm thanh kia làm cho tỉnh táo hơn vài phần, cô thở ra một tiếng, quay đầu hỏi Vưu Quán Thanh:
“Ngài với con trai không hòa thuận với nhau sao?”
Vưu Quán Thanh xoay xoay chiếc nhẫn cẩm thạch ở trên ngón trỏ của mình, nhàn nhạt đáp, “Phải. Trước đến giờ cũng chưa từng hòa thuận. Hiện tại còn gắt gao hơn rất nhiều lần.”
“Vì sao vậy?”
Nghe hỏi, Vưu Quán Thanh không tránh khỏi hình ảnh của Vưu Chiếu Hy ẩn hiện trước mắt mình. Bóng dáng của cậu mỗi lần xuất hiện đều khiến cho ông phải căm hận đến chết. Cũng bởi vì cậu mà Thẩm Ninh phải hy sinh và mối quan hệ cha con giữa ông cùng Vưu Thần bị rạn nứt không cách nào hàn gắn.
Tất cả chỉ là vì một thứ thấp hèn như nó.
Vưu Quán Thanh sầm mặt, buông lời miệt thị, “Đều chỉ vì một đứa không ra gì.”
Đoạn, ông ngẩng mặt nhìn Đồng Xuyến Yên vẫn đứng cách xa mình, khẽ cười chua xót, “Thôi được, tôi hứa sẽ không làm gì em cả, nếu như em không muốn. Bây giờ…hãy múa cho tôi xem, có được không?”
Nghe thấy lời nói của Vưu Quán Thanh cũng quá đỗi chân thành, Đồng Xuyến Yên nhìn ông một lúc, sau đó gật đầu đồng ý.

Vưu Thần rời khỏi Độc Thanh lâu, khiến cho nhiều cô gái ở trong đây vừa trót rơi vào một ánh mắt không có lối thoát. Ngay từ phút ban đầu y bước qua cánh cửa thì đã có rất nhiều người tự nguyện muốn dâng hết cho y. Đáng tiếc, cả một kiếp này, ngoại trừ người đó, y cũng không tiếp nhận bất kỳ ai.
Ngồi ở trong xe, Vưu Thần mệt mỏi nhắm mắt lại, điếu thuốc trên tay cháy đỏ. Làn khói mông lung uốn lượn bay ra khỏi khe hở của cửa sổ.
Mỗi lần nhắm mắt là mỗi lần nhìn thấy hình dáng của Vưu Chiếu Hy. Nụ cười, ánh mắt, giọng nói, tất tần tật mọi thứ đều được tái hiện lại trong tâm trí, không sót một chút.
Đã bốn năm rồi, vậy mà tâm tình luôn bị hình ảnh đó khuấy nhiễu không ngơi nghỉ. Khi nãy lúc giao chạm ánh mắt với Đồng Xuyến Yên, Vưu Thần thật sự bị làm cho sửng sốt. Cũng bởi khuôn mặt ấy so với Vưu Chiếu Hy không mấy khác biệt. Nhưng cha của y lại nói, người kia giống với mẹ.
Tại sao cùng một người lại có đến hai khuôn mặt?
Vưu Thần gác tay lên thành cửa sổ, rít một hơi cuối cùng của điếu thuốc, sau đó dập tắt nó rồi ném ra ngoài. Điếu thuốc rơi vào một vũng nước nhỏ, toàn thân ướt sũng, tro tàn cũng trở nền mềm oặt.
Khi về đến nhà thì trời cũng đã khuya.
Vưu Thần bước vào phòng khách, cảm nhận được sự tịch mịch lạnh lẽo, ánh mắt lãnh đạm nhìn quanh. Gian phòng này trước kia có bao nhiêu là tiếng cười nói, hiện tại đều yên lặng như vậy, càng nghĩ càng cảm thấy thời gian vô cùng khắc nghiệt.
Lúc bước lên lầu, Vưu Thần không vào thư phòng mà lại đi ngược hướng đến một căn phòng khách. Bên trong gần như không phát ra một động tĩnh nào. Vưu Thần trầm mặc giây lát, sau đó cẩn thận vặn nắm cửa, đẩy cửa ra. Ánh sáng từ ngoài nhẹ nhàng hắt vào thành một đường xiên mỏng manh, chẳng bao lâu đã bị chặt đứt.
Người đang nằm trên giường đã sớm chìm vào giấc ngủ an tĩnh.
Vưu Thần nhấc chân đi thật khẽ về phía giường ngủ, vừa vặn trông thấy một khuôn mặt non nớt đang vùi dưới lớp chăn bông màu xanh nhạt. Hơi thở đều đặn tỏa ra, hàng mi khẽ run lên theo từng nhịp thở. Ngồi xuống bên cạnh, Vưu Thần cẩn thận chỉnh lại tấm chăn trên người đứa bé. Không ngờ chỉ với một động tĩnh nhỏ như vậy lại khiến cho đứa bé tỉnh dậy.
Đôi mắt trẻ thơ mở to nhìn qua hình dáng ở bên cạnh, bất giác giật mình. Nhưng bé con lại rất ngoan, dường như không hề la lên nửa tiếng, chỉ thật im lặng nhìn người kia. Một hồi sau, bé con chống tay ngồi dậy, lộ ra một đôi mắt rất đặc biệt. Màu mắt của bé thật sự đặc biệt hơn người.
Vừa xinh đẹp vừa kỳ diệu.
Vưu Thần nhìn thấy bé con ngồi dậy, chân mày thoáng nhíu vào nhau nhưng không hề mở lời la mắng, “Có thật là con đã ngủ say không?”
Bé con gật gật đầu, “Con đã ngủ thật mà.”
Vưu Thần nhìn vẻ mặt kia, thật sự không biết nên nói gì, lại duỗi tay đặt lên trán, kiểm tra thân nhiệt của bé con.
“Vẫn còn hơi nóng.” Vưu Thần trầm thấp nói, sau đó đứng dậy, “Con ngủ đi, ngày mai sẽ khỏe lại.”

Bé con nghe lời nằm xuống giường, kéo chăn bông ngang người, từ khe hở bé xíu cất tiếng, “Con thấy mệt lắm…”
Nói xong hơi dừng lại, giống như sợ rằng lời than vãn này sẽ khiến cho Vưu Thần tức giận, ánh mắt lo lắng cực kỳ. Thế nhưng người kia không những không la bé mà còn cúi người, hôn lên trán bé một cái.
“Không sao cả… Hãy nhắm mắt mà ngủ thật ngon vào, ngày mai con chắc chắn sẽ khỏe lại. Đừng quên những gì ta từng dạy con, Tiểu Vọng.”
Tiểu Vọng nhớ lại lời người kia từng dạy dỗ mình, cuối cùng dằn xuống mệt mỏi trong người, gật đầu đáp, “Con đã nhớ.”
Vưu Thần nhìn bé con vừa nhắm mắt lại, trên môi y thoáng qua một nét cười rất đỗi dịu dàng nhưng cũng chua xót vô cùng.
Đợi Tiểu Vọng đã ngủ lại thật sự, Vưu Thần mới an tâm rời khỏi phòng của bé, một mình lưu lại trong vườn hoa năm xưa. Khí trời mùa xuân vốn hiền dịu, chỉ gửi đến những làn gió nhẹ nhàng mát mẻ, đủ làm lay động những nhánh hoa đỏ rực rỡ.
Vưu Thần đứng lặng tại nơi vườn hoa, từ vị trí của y ngẩng mặt lên sẽ nhìn thấy một gian phòng luôn tắt đèn. Đó là một gian phòng quen thuộc, từng mùi hương cũng quen thuộc kỳ lạ. Khung cửa sổ này ngày trước đã từng có một hình dáng tối nào cũng ngồi phía sau, chăm chú học bài. Đôi lúc còn thả hồn ngơ ngẩn nhìn ngắm mây trời.
Nhưng không bao giờ phát hiện được, có một người ở dưới này đang nhìn ngắm cậu.
Vưu Thần hạ tầm mắt, trong lòng bất giác nhớ tới nữ nhân ở Độc Thanh lâu, ánh mắt thăng trầm đau lòng.
Chiếu Hy, tôi còn phải chờ đợi em đến bao lâu nữa?

Người hầu nhỏ từ bên ngoài đang bưng nước vào phòng cho Lý gia liền nghe thấy một tiếng động chát chúa vang lên. Bước chân dừng lại trước cửa phòng, người hầu nhỏ áp tai nghe ngóng, cảm giác từng cú tát giáng xuống thật mãnh liệt và tàn nhẫn.
“Ai cho phép ngươi làm thế?” Lý gia rướn chân mày nhìn nữ nhân đang quỳ gối trước mặt mình, ánh mắt cực kỳ tức giận đay nghiến.
Nữ nhân xinh đẹp bị tát liên tục đến sáu cái, đầu óc nhất thời mơ hồ choáng váng, bên tai ù ù cạc cạc không nghe thấy rõ lời người kia vừa hỏi. Chỉ là cô biết mình vừa mắc tội lỗi khó mà bỏ qua được, đành dập đầu tạ lỗi không ngừng.
“Tôi xin lỗi, xin lỗi, xin lỗi Lý gia! Lần sau, lần sau nhất định tôi sẽ không dám nữa!”
Lý gia từ trên cao nhìn xuống, khuôn mặt thập phần sắc sảo bỗng phảng phất một chút ngoan độc thâm hiểm, bàn tay bất ngờ duỗi ra, nắm lấy cằm của cô gái kia, miết đến đau đớn.
“Đừng quên công việc mà ngươi phải hoàn thành, cũng đừng quên những giới hạn mà ta đặt ra! Nếu còn dám trái khuấy một lần nữa, ta sẽ ném ngươi vào động tuyết lang, có nghe rõ chưa?”
Cô gái bị hất mạnh một cái, cả người ngã rạp ra sàn nhà. Hai bên gò má đã sưng đỏ lên, da thịt cũng bị móng vuốt của Lý gia ghim sâu vào, bật cả máu. Đau đớn thể xác dần qua đi,

✻ Chương 126 ✻
Từ Lương nhìn người thanh niên trước mặt, trong trí nhớ rõ ràng chưa từng gặp qua lần nào. Cậu hơi nhíu mày một cái rồi tránh sang một bên, điềm đạm nói:
“Được, mời anh vào.”
Người thanh niên thản nhiên bước vào trong, trong tay còn mang theo một quyển sổ màu nâu đất kèm theo một cây bút. Từ Lương toan đóng cửa lại, đi đến ngồi xuống, rót một ly nước lọc đưa qua phía người kia.
Thanh niên liếc nhìn ly nước, không có ý định sẽ uống, bèn thẳng thắn vào vấn đề, “Tôi họ Cao, Cao Quang.”
Từ Lương nâng mắt nhìn anh, cảm thấy ánh mắt người kia thật sự sắc bén và bình tĩnh, lời nói cũng dõng dạc đầy nghiêm nghị.
“Tôi là Từ Lương.”
Cao Quang nghe thế liền mỉm cười, đặt cuốn sổ xuống mặt bàn, nói, “Thật may là gặp đúng người rồi. Tôi là cảnh sát, người khác thường gọi là cảnh sát Cao. Hôm nay được cấp trên điều xuống đi điều tra một số chuyện có liên quan đến cậu.”
Cảnh sát?
Từ Lương bị Cao Quang dọa một trận đến trắng mặt. Vì cậu cảm thấy bản thân từ trước đến giờ chưa từng làm ra loại chuyện gì sai trái đến mức phải khiến cảnh sát đến nhà truy hỏi như thế này. Nhìn nét mặt cảnh sát Cao vẫn thản nhiên bình tĩnh càng khiến cho Từ Lương tâm tư hỗn loạn. Hai bàn tay lồng chặt vào nhau, cậu ngập ngừng hỏi:
“Liên quan đến tôi ư? Tôi nhớ mình không có làm gì cả.”
Cảnh sát Cao nhận ra sự căng thẳng trên mặt cậu cho nên cũng không dùng lời lẽ quá áp lực, khẽ cười trấn an, “Tôi cũng chưa bảo là chính cậu gây ra. Chỉ nói là cậu có liên quan đến thôi.”
Dừng một chút, cảnh sát Cao nhìn về phía Từ Lương, thấp giọng hỏi, “Chắc là chuyện của bốn năm trước, cậu vẫn còn nhớ chứ?”
Bốn năm trước…
Đoạn thời gian này nếu như không nhắc đến, ắt sẽ không đau lòng. Nhưng một khi đã nhắc đến, chắc chắn sẽ không thể tránh khỏi sự cay nghiệt của quá khứ.
Từ Lương sau khi nghe thấy cảnh sát Cao nhắc đến chuyện của bốn năm trước, sắc mặt lập tức sa sầm. Cậu cúi thấp đầu trầm mặc không trả lời, cũng vì tâm trí bắt đầu trôi nổi những mảnh khuyết sót của quá khứ. Chỉ có nỗi đau trong lòng là không thể nguôi ngoai. Vết thương lòng một lần nữa bị mổ xẻ đến xé lòng.
Bốn năm trước, Từ Lương đương nhiên nhớ rõ những chuyện xảy ra trong khoảng thời gian đó. Đến tận bây giờ, mỗi khi nhắm mắt ngủ, cậu vẫn còn bị ám ảnh không ngơi nghỉ.
Vì người bạn thân nhất của cậu trong ngày hôm đó đã thật sự ra đi mà không kịp gửi lại một lời nào. Mà nguyên nhân dẫn đến cái chết xé lòng ấy lại có liên quan đến cậu.
Nhiều năm trôi qua, Từ Lương không ngừng tự trách bản thân. Nếu như ngày hôm đó, cậu không quá cả tin một người thì Vưu Chiếu Hy sẽ không bị như thế. Và cũng trong năm đó, nếu cậu không vì bản thân quá vị tha mà tha thứ cho một người thì…có lẽ mọi thứ đã được sáng tỏ, Vưu Chiếu Hy sẽ không bị chết oan uổng như thế.
Từ Lương cứ ngỡ đã bốn năm trôi đi, Vưu Thần không truy cứu thì cũng không có ai muốn lật lại vụ án đau thương này. Nhưng hóa ra vẫn là ông trời có mắt, có tội ắt phải đền tội.
Cảnh sát Cao trông thấy Từ Lương trầm mặc, bèn lên tiếng gọi cậu, “Cậu Từ, cậu ổn chứ?”
Từ Lương nghe gọi, tinh thần thoáng tỉnh lại, ngẩng đầu nhìn Cao Quang, “Tôi ổn. Chuyện của bốn năm trước, thật lòng…tôi không còn nhớ quá nhiều. Anh muốn hỏi về chuyện gì mới được?”
Cảnh sát Cao hơi nheo mắt nhìn Từ Lương đầy vẻ nghi hoặc, sau đó cười lên đầy khó hiểu, “Đến cả cái chết oan ức của bạn thân cậu, cậu cũng không còn nhớ chi tiết ư?”
Từ Lương dù đã dự trước Cao Quang sẽ nhắc đến chuyện này, nhưng khi nghe những lời thế kia, trái tim không tránh khỏi nảy lên một cái hoảng sợ. Cậu xoa mạnh lòng bàn tay, cố gắng dằn xuống tâm tư hỗn loạn của mình, nói:
“Là chuyện đó…”
Cao Quang lãnh đạm gật đầu, “Phải, là cái chết của người thiếu niên tên Vưu Chiếu Hy. Sau nhiều ngày tôi điều tra thì biết được cậu là bạn thân của Chiếu Hy. Trong hôm xảy ra sự việc, Chiếu Hy trước khi rời khỏi nhà đã nhận được tin nhắn mà cậu gửi đến. Nội dung là cậu đang gặp nguy hiểm, cần giải cứu. Có đúng không?”
Từ Lương trừng lớn mắt nhìn xuống mặt bàn thủy tinh, tựa hồ nhìn thấy được nét mặt bối rối của bản thân, khó khăn thốt ra, “Đúng.”
Cao Quang xác nhận được một phần ba sự việc, vẻ mặt có chút thoải mái, lại tiếp tục, “Ngày hôm đó, ngoài cậu ra thì còn ai sử dụng điện thoại của cậu nữa?”
“Cái đó…” Từ Lương đảo loạn tròng mắt, ký ức liên tục ùa về khiến cho tinh thần của cậu bị xáo trộn không ít.
“Năm đó…nếu tôi không nhầm thì ngày hôm đó ngoài tôi ra, còn có một người chị tiền bối mượn điện thoại của tôi.”
“Tên của người đó?”
Từ Lương mím môi, trong lòng khó xử, ngập ngừng chưa lên tiếng trả lời. Cao Quang giở cuốn sổ ra, vẽ vài đường thẳng trên mặt giấy, không rõ là gì. Hồi sau thấy anh ghi xuống một vài chữ, cuối cùng là ngẩng đầu nhìn Từ Lương, cười nói:
“Cậu không đành lòng nói ra tên người đó?”
Từ Lương nhíu mày, nhìn Cao Quang một cái.
Cao Quang từ sớm đã nhìn ra tâm tư của Từ Lương, chỉ là không muốn tự bản thân vạch trần mọi việc, càng muốn chừa cho cậu một con đường sống. Chiếc bút nằm trong tay anh vô thức bị siết chặt lại, Cao Quang nghiêm túc đẩy gọng kính, ánh quang lóe lên, vô tình che mất khoảnh khắc tức giận sượt qua trong đôi mắt kia của anh.
“Từ Lương, cậu nên biết, nếu như cậu không nói ra tên của người đó thì chính cậu sẽ lãnh hết mọi tội lỗi của cô ta. Cậu nên suy nghĩ cho thật kỹ, vì đây dù sao cũng là tính mạng của bạn thân cậu, còn là một sự oan ức không thể nói.”
Từ Lương nhắm mắt lại. Trước mặt là một khoảng không thật tối, nhưng sau đó liền chậm rãi xuất hiện một hình dáng quen thuộc. Hình dáng ấy sở hữu một đôi mắt màu xanh ngọc lanh lợi thông minh sắc bén, đuôi mắt hơi cong lên, nhìn cậu mà mỉm cười.

“Tiểu Lương, về sau tớ sẽ bảo vệ cậu, cậu không cần sợ bất cứ ai nữa!”
“Đều là do tớ cho nên anh ấy mới tức giận lên cậu. Là lỗi của tớ, đừng tự trách mình như vậy. Tớ nhất định sẽ bảo vệ cậu.”
Vưu Chiếu Hy ở trước mặt càng lúc càng đến gần chỗ của cậu đang đứng. Khuôn mặt ấy vẫn không hề thay đổi, vẫn nhìn cậu bằng một ánh mắt thật trìu mến thân thương. Cho đến khi đôi bàn tay của Vưu Chiếu Hy áp lên gò má của Từ Lương, nhiệt độ lạnh lẽo tựa như băng tuyết khiến cho cậu bừng tỉnh.
Hốc mắt không biết từ lúc nào lại đỏ lên, trong cổ họng phát ra một vài âm chữ trầm khàn, “Tiểu Hy…tớ xin lỗi…”
Cao Quang nhìn thấy cảnh tượng đau lòng trước mắt, bỗng nhiên lại không dám đối diện, ánh mắt chậm rãi dời đi trong một lúc. Từ Lương mở mắt, tâm tình dần hồi phục, cậu vuốt mặt một cái rồi nói:
“Ngày hôm đó, tôi đã cho một vị tiền bối mượn điện thoại để sử dụng. Sau khi sử dụng xong, chị ấy liền đưa lại cho tôi, hoàn toàn không có gì đáng nghi. Tôi cũng không để ý vì chúng tôi khá là thân với nhau. Cho đến khi…tôi trở về nhà thì cậu ấy đã bỏ đi, còn bảo là đi cứu tôi. Lúc đó, tôi lấy điện thoại ra kiểm tra thì không nhìn thấy tin nhắn nào cả… Tôi thật sự cũng không hiểu tình hình lúc đó…”
Cao Quang duỗi một tay áp lên đôi tay đang chà xát vào nhau của Từ Lương, “Cậu bình tĩnh lại một chút, không cần kích động như thế. Người đã mượn điện thoại của cậu tên gì?”
Từ Lương cảm nhận được hơi ấm của Cao Quang truyền đến, kích động nhanh chóng qua đi. Cậu trầm ngâm một hồi, sau đó bất ngờ ngước mắt nhìn anh hỏi:
“Tại sao anh lại không nghi ngờ tôi?”
Nghe hỏi, Cao Quang có chút bất đắc dĩ, ánh mắt lơ đãng dời đi. Trong lòng thầm cười giận một tiếng. Hồi sau, anh bình tĩnh đáp:
“Vì cậu là bạn thân của Chiếu Hy, lẽ nào…cậu thật sự ra tay với cậu ta?”
Từ Lương vẻ mặt méo mó khó coi, lắc đầu, “Không, tôi sẽ không bao giờ làm vậy… Tôi rất thương Tiểu Hy, nhưng tôi lại có lỗi với cậu ấy, rất nhiều… Tôi…”
Cao Quang lúc này đột ngột thay đổi ánh mắt, lạnh lùng dứt khoát, “Nói ra tên của người đó đi, Từ Lương. Cậu đang cố tình khiến cho tôi phân tâm ư?”
Từ Lương ngây dại nhìn Cao Quang, bị cái nhìn áp lực từ anh làm cho tỉnh táo vài phần. Cậu nhìn anh rất lâu, mải đến khi đã hạ được quyết tâm mới đưa ra đáp án mà Cao Quang chờ đợi từ nãy đến giờ.
“Kiều Ly.”
Cao Quang nhận được đáp án, khóe môi kéo ra một khoảng, cười lên trông vô cùng kì quái.
Kiều Ly!
“Cảm ơn vì sự hợp tác của cậu, Từ Lương.” Cao Quang vừa nói vừa đứng dậy, đem theo cuốn sổ của mình toan rời khỏi nhà.
Lúc này, Từ Lương ở phía sau bắt lấy cánh tay của anh, ngập ngừng nói, “Cảnh sát Cao, tuy rằng Kiều Ly là người đã nhắn đi cái tin đó, nhưng…người chủ mưu thật sự không phải là chị ấy.”
Cao Quang quay người lại, lãnh đạm cười, “Vậy cậu biết người chủ mưu?”
Từ Lương ngẩng đầu nhìn anh, lắc đầu, “Không biết, nhưng Kiều Ly từng nói…không phải là chị ấy.”
Nụ cười trên môi Cao Quang ngày càng lạnh xuống, anh đưa tay gỡ bàn tay của Từ Lương ra khỏi người mình, thấp giọng kết thúc câu chuyện, “Chuyện gì đến sẽ đến thôi. Cây kim trong bọc lâu ngày cũng lộ ra. Cậu lo lắng quá nhiều rồi, cậu Từ.”
“Tạm biệt.”
Cửa nhà mở ra, Cao Quang quay người định rời đi thì bất ngờ chạm mặt một cô gái đang chuẩn bị bước vào. Hai người đối mặt nhìn nhau, ánh mắt Cao Quang lạnh lẽo liếc nhìn một cái. Mà cô gái kia tựa hồ cảm nhận được gì đó, trái tim bất giác nảy lên.
“Từ Lương, đây là…” Cô gái không dám nhìn Cao Quang, nghiêng đầu nhìn Từ Lương.
Từ Lương không nghĩ hai người họ sẽ chạm mặt nhau ngay tại đây, cậu cười gượng nói, “Là người quen của em thôi. Cao Quang, anh về cẩn thận.”
Cao Quang chăm chú quan sát cô gái kia từ trên xuống dưới, sau đó cười lạnh trong lòng, không quay lưng mà nói, “Được.”
Trở vào trong chiếc xe hơi màu trắng đỗ ở gần đó, Cao Quang hậm hực ném mạnh cuốn sổ xuống dưới sàn xe. Chiếc kính gọng đen thoáng chốc biến mất, ngay cả khuôn mặt ban đầu cũng thay hình đổi dạng thành một người khác.
Nhìn thấy cuốn sổ bị ném, người bên cạnh khẽ thở dài, thấp giọng hỏi, “Lý gia, đã có chuyện gì khiến người giận sao?”
Lý gia nghiêng người tựa vào cánh cửa, một tay gác lên thành cửa sổ, ánh mắt căm giận liếc nhìn về phía ngôi nhà kia một lần nữa, rốt cuộc chỉ có thể cười lên một tiếng lạnh nhạt.
“Trở về thôi!”
Từ Lương, đồ khốn nhà cậu!

Sau khi trở về nhà riêng của mình, Lý gia không nói một lời, tức giận đóng cửa phòng lại một tiếng.
Người hầu ở bên ngoài từ dưới tầng trệt lên đến lầu hai đều nhìn Bác Bác một cách khó hiểu. Có người đi đến gần cậu hỏi han tình hình, lại chỉ thấy cậu lắc lắc đầu.
“Tâm tình Lý gia khó giải thích, giận rồi sẽ hết thôi.”
Toàn bộ người hầu trong nhà đều lấy câu này làm ghi nhớ, đương nhiên cũng không có ai đủ gan mà dám bước vào phòng quấy rầy người kia. Mải đến khi từ dưới cổng chính có một nam nhân bận áo sơmi trắng thuần túy ôn nhu điềm đạm đứng đó, Bác Bác liền chạy xuống dưới tiếp đón.
“Cậu An.” Bác Bác nhìn An Thạc Ngạn, cười đến thân thiết.

An Thạc Ngạn đi vào trong nhà, mắt liếc nhìn xung quanh một lượt mới hỏi, “Người kia đâu rồi?”
“Dạ Lý gia…đang ở trên phòng.” Bác Bác cười khổ, “Nhưng mà người đó đang tức giận lắm, không ai dám làm phiền cả. Hay là cậu An ngồi đợi một chút cho Lý gia nguôi giận được không?”
“Sao lại tức giận?” An Thạc Ngạn khó hiểu nhíu mày, “Tính khí người này đúng là khó chiều mà…”
Bác Bác nhìn anh, cùng cười khổ, cùng một suy nghĩ.
Quả thật rất khó chiều.
Vì để cho Lý gia nguôi giận, An Thạc Ngạn đành ngồi ở dưới phòng khách, cùng Bác Bác trò chuyện để giết thời gian. Đồng hồ lặng lẽ trôi qua chừng nửa tiếng sau, từ lầu hai vọng xuống tiếng gọi của Lý gia. Bác Bác đang mải kể chuyện, nghe thấy lập tức im bặt.
“A, Lý gia hết giận rồi đấy.”
An Thạc Ngạn nâng mắt nhìn lên lầu hai, có chút buồn cười. Anh đứng dậy, nói với Bác Bác, “Để anh lên, em chuẩn bị một số món ăn mà khi nãy anh đã nói đi.”
Bác Bác vốn rất thích tính tình và cách nói chuyện của An Thạc Ngạn. Chỉ cần là anh dặn dò, cậu một chữ cũng không quên.
“Vâng, để em đi chuẩn bị.” Bác Bác dáng người nhỏ nhắn, nhanh chóng đi ra sau bếp.
An Thạc Ngạn bước lên lầu hai, trước khi vào còn gõ lên cửa hai tiếng. Lý gia ở trong cảm thấy người bên ngoài không phải là Bác Bác, ánh mắt có chút sa sầm, lạnh giọng nói:
“Vào.”
An Thạc Ngạn mở cửa bước vào bên trong. Cảnh tượng hỗn độn trước mắt khiến cho anh phải nhíu mày, thở dài một tiếng.
“Lại có ai chọc em tức giận nữa rồi?”
Lý gia lúc này liếc mắt nhìn qua, nhận ra An Thạc Ngạn đang đứng ở gần cửa phòng, phong thái lập tức thả lõng, cả người mềm oặt dán dính vào bên ghế dài. Xiêm y lại được thay đổi vì cậu luôn thích bận những bộ quần áo như thế này, vừa mềm mại vừa thoải mái rộng rãi, càng tôn lên vẻ xinh đẹp của bản thân.
“Anh đến đây làm gì?”
An Thạc Ngạn bước qua mớ hỗn độn dưới chân mình, đến trước mặt Lý gia thường ngày uy vệ khiến muôn người khiếp sợ, giơ cao tay đánh khẽ xuống ngay bên hông cậu.
“Bỏ ngay tật xấu tức giận là ném đồ đạc lung tung đi nhé.”
Lý gia bị đánh, sắc mặt khó coi ngồi dậy, “Anh dám đánh Lý gia?”
An Thạc Ngạn bình thản nhìn cậu, mỉm cười nói, “Với anh, em chỉ là Ch– Thiệu Ly.”
Lý Thiệu Ly nhìn cửa miệng người kia suýt nói những lời cấm kỵ, ánh mắt sắc bén như dao lia qua ngần cổ của anh, sau đó hừ khẽ một tiếng:
“Được rồi, anh ấy lại bảo anh đến để giáo huấn cái gì nữa?”
“Thiệu Quân không dư thời gian như vậy đâu.” An Thạc Ngạn nhún vai, cả người dựa vào chiếc bàn gần đó, “Chủ nhật này em trở về Tây Kim Môn một chuyến đi. Ăn mừng ngày người kia chính thức hoàn thành quá trình trị liệu.”
Lý Thiệu Ly nghe đến tiệc rượu, cảm giác khó chịu dâng lên, “Không đi. Anh ấy đã hết bệnh thì đúng là mừng, nhưng không cần phải mở tiệc như thế.”
“Không muốn Thiệu Quân vui vẻ sao?”
Lý Thiệu Ly nghiêng người, tay chống má, liếc nhìn An Thạc Ngạn cười đến gian xảo, “Không phải anh ấy chỉ cần một mình anh là đủ vui vẻ rồi sao? Một đêm hoan hỉ là đủ bồi dưỡng tình cảm tinh thần rồi.”
Lần đầu tiên có người đối mặt An Thạc Ngạn thẳng thừng như thế này, bất giác khiến cho anh xấu hổ. Sắc mặt nhuộm hồng nhạt, An Thạc Ngạn lườm Lý Thiệu Ly một cái:
“Em chỉ được cái suy nghĩ bậy bạ thôi.”
Lý Thiệu Ly bĩu môi, giơ ngón tay ra đếm đếm, lại cười xảo quyệt, “Anh không biết nên trân trọng những gì mình đang có à? Còn có thể gần gũi mặn nồng thì tranh thủ đi, để sau này có chuyện gì lại phải cấm dục. Khó chịu lắm!”
Lần này An Thạc Ngạn như nắm được chiếc ván của Lý Thiệu Ly, bèn thẳng tay rút một cái, “Giống em đó à?”
Lý Thiệu Ly nghe vậy, lập tức nhíu mày, “Là vì em không muốn thôi. Nếu muốn thì cả sân ngoài kia cũng không chứa nổi người muốn vui vẻ với Thiệu Ly này đâu.”
Mỗi lần thế này em đều dối lòng một cách lộ liễu, Thiệu Ly!
An Thạc Ngạn nhìn cậu, ẩn ẩn mỉm cười. Sau đó ngồi xuống bên cạnh, hỏi về chuyện khi nãy, “Sao khi nãy lại tức giận như vậy?”
Lý Thiệu Ly tâm tình vừa mới tốt lên một chút đã bị người bên cạnh đẩy xuống trở lại. Cậu hạ mi mắt, trầm mặc suy nghĩ một lúc rồi nói, “Là chuyện của bốn năm trước…”
“Đã biết được người đứng sau mọi chuyện?”
Lý Thiệu Ly bất mãn ngồi thẳng dậy, đôi mắt thoáng nheo lại nhìn về phía một con mèo trắng bằng sứ đặt trên bàn, cắn môi nói, “Vẫn chưa, chỉ những kẻ râu ria mà thôi.”
“Nếu vậy thì kẻ chủ mưu cũng sẽ không thể trốn được lâu nữa đâu.”
Lý Thiệu Ly lúc này bỗng mỉm cười, “Tất nhiên. Đã ẩn mình tận bốn năm như vậy, bọn họ nợ bao nhiêu Thiệu Ly này phải lấy lại cho bằng hết cả vốn lẫn lãi.”cô gái lồm cồm bò dậy, càng muốn tránh xa khỏi Lý gia.
Lý gia đã sớm quay lưng lại với người kia, “Cút!”
“Đa tạ Lý gia tha mạng! Đa tạ người…” Vừa nói, cô gái vừa hoảng loạn rút khỏi phòng.
Trước cửa, cô bắt gặp người hầu nhỏ. Người hầu nhỏ nâng mắt nhìn khuôn mặt của cô bị thương, nhất thời thương cảm.
“Lý gia chỉ tức giận quá thôi, cô đừng quá để tâm.”
Cô gái uất ức nhìn người hầu nhỏ, nước mắt chảy ròng ròng, một tay ôm lấy gương mặt vốn xinh đẹp của mình, nấc nghẹn nói, “Đều do tôi làm sai quy tắc… cũng không thể trách ngài ấy…”
Nghe một lời này khiến cho người hầu nhỏ thoáng kinh ngạc. Vì cậu không nghĩ người kia vậy mà thông cảm cho Lý gia quá mức đặc biệt. Liệu có phải là như những gì cậu đang nghĩ không nhỉ?
“Cô trở về nghỉ ngơi đi.” Người hầu nhỏ cười nói, sau đó mang nước vào trong phòng.
Cửa phòng khẽ đóng lại, cô gái quay mặt nhìn qua cánh cửa một chốc, rốt cuộc lại không kìm được nước mắt.
Lý gia, những đau đớn này có thể đánh đổi bằng tình cảm của ngài hay không?
Nước được đặt xuống bàn, người hầu nhỏ quay mặt lại, hơi cúi đầu nói, “Lý gia, nước của người đây.”
Lý gia vẫn còn đang tức giận nữ nhân kia, sắc mặt không được tốt cho lắm. Một thân trang màu trắng thuần khiết nháy mắt đã hiện ra, cùng với mái tóc đồng màu bạch kim phũ dài qua lưng. Người hầu nhỏ đứng ở phía sau im lặng nhìn ngắm Lý gia thay hình đổi dạng, phút chốc mỉm cười.
Người lại muốn ca múa nữa rồi sao?
Lý gia hất tay áo sang một bên, khuôn mặt hơi nghiêng qua trái, thấp giọng nói, “Bác Bác, thấy ta thế nào?”
Người hầu nhỏ Bác Bác nhìn một cái từ trên xuống dưới, hồi sau mỉm cười, “Trước sau vẫn vậy.”
Lý gia nghe vậy, lập tức xoay người, đanh lạnh, “Ý gì?”
Bác Bác lần này cười thành tiếng, cúi đầu bảo, “Không có ý gì, chỉ là…người muốn ca múa thì cứ ca múa đi. Sao còn phải hỏi em về nhan sắc?”
Lý gia liếc Bác Bác một cái, lạnh nhạt hỏi, “Không được sao?”
Bác Bác biết thân biết phận, ngoan ngoãn nói, “Đương nhiên là được.”
Dừng lại, người hầu nhỏ hôm nay lá gan hơi lớn, bèn hỏi, “Lý gia, sao người ra tay nặng với Trúc Sơ quá vậy? Cô ấy lại chọc giận gì người à?”
Ống tay áo phủ qua đôi bàn tay, Lý gia đang múa thử vài động tác đơn giản, nghe hỏi sắc mặt lập tức đanh lại. Cậu quay người, nheo mắt quan sát Bác Bác, hồi sau mới nói:

“Sao? Xót cho cô ta?”
Bác Bác lắc đầu, “Không có. Chỉ là…em hơi thắc mắc thôi. Trúc Sơ đã khóc rất nhiều, với lại khuôn mặt vốn xinh đẹp, bây giờ đã thành ra dạng gì rồi.”
“Bác Bác.” Lý gia gọi một tiếng, đuôi mắt cong lên, sắc bén liếc người hầu nhỏ, “Những chuyện không liên quan, thì tốt nhất không nên hỏi.”
Bác Bác vừa nghe đã hiểu, rốt cuộc im lặng chiêm ngưỡng màn ca múa của người kia. Lý gia khá thích hí kịch, cho nên thường xuyên luyện tập vừa hát vừa múa. Giọng của cậu trong trẻo, mỗi khi đến đoạn hí đều khiến cho người ngoài nghe được cảm thấy say mê khó dứt.
Lý gia không quan tâm Bác Bác ở phía sau đang làm gì, tự mình đắm chìm trong không gian riêng của bản thân. Những động tác xoay chuyển mềm mại dẻo dai như rắn, xiêm y trắng lại khiến cho hình ảnh của cậu trở nên mờ ảo xinh đẹp.
“Gió đêm đen xuyên qua mưa trăng nơi núi thẳm. Quốc gia mơ hồ tan biến trong giấc mơ. Nhớ chàng nhưng chẳng thể ở bên. Biệt ly tàn nhẫn, chịu đựng biệt ly… Oán hận căm thù biết bao giờ mới kết thúc? Ngọn đèn đã tàn, nước mắt đã khô. Ly biệt đau khổ, chẳng nỡ lòng nhưng đành biệt ly…”
Giữa màn đêm tịch mịch, một giọng hát hí cất lên, phá tan đi bầu không khí cô độc lạnh lẽo ấy. Lý gia tựa hồ trở nên cuồng loạn cùng với điệu múa của mình, xoay chuyển thân người theo nhiều hướng, vạt áo hất tung lên, trắng xóa cả một góc phòng. Mái tóc bạch kim rũ dài sau lưng cũng đong đưa theo làn gió bên ngoài thổi vào. Nét mặt khi hát hí khúc đặc biệt đau lòng, cũng bởi vì trong lòng người đang rất nhớ nhung một hình bóng.
Mải đến khi kết thúc điệu múa, nơi khóe mắt Lý gia mơ màng vương lại một giọt lệ trong suốt.
Bác Bác đứng lặng một bên đều chiêm ngưỡng đầy đủ một bài hí khúc và điệu múa của người kia. Ánh mắt mang theo thương xót không thể an ủi bày tỏ cùng người. Lý gia ngồi xuống chiếc giường gần đó, toàn thân phủ lên một màu trắng thuần khiết giống như tuyết lạnh.
Bác Bác nhìn thấy người kia trong tay không rõ từ lúc nào đã nâng niu một nhánh hoa bỉ ngạn đỏ rực, hoàn toàn tương phản với xiêm y của người.
“Lý gia, người…” Bác Bác định lên tiếng, lại bị nụ cười chua xót của người kia ngăn chặn.
Cảm xúc lúc này không cách nào dằn xuống được nữa. Lý gia nghiêng người nhìn ngắm từng cánh hoa đỏ nhuận trong tay mình, tựa hồ nhìn thấy được cả những viễn cảnh năm xưa.
“Ngươi gọi ta làm gì?” Lý gia hỏi mà không nhìn người hầu nhỏ.
Bác Bác mím nhẹ môi, trầm ngâm một hồi lại lắc đầu, “Không có gì.”
Lý gia bật cười, liếc nhìn Bác Bác, “Ngươi đang lo lắng cái gì? Lo lắng ta sẽ vì…tình xưa mà mềm lòng?”
Bác Bác lại lắc đầu, bình tĩnh đáp, “Vốn dĩ tính cách của người không phải như thế, nên không cần lo lắng.”
Đặt nhánh hoa xuống giường, Lý gia đứng thẳng dậy, tay áo khẽ hất lên. Người mỉm cười một cách giảo hoạt ngoan độc, thì thầm một câu:
“Đúng là Bác Bác, thông minh hiểu ý hơn người.”
Nói đoạn, Lý gia bước đến cửa sổ, nâng mắt nhìn ngắm bầu trời. Hôm nay không có sao, càng không có trăng. Thật tịch mịch ảm đạm vô cùng.
Đương lúc gian phòng trở nên yên tĩnh, bên ngoài bỗng có một tiếng gõ cửa. Lý gia thu lại tầm mắt, không quay đầu liền nói:
“Giờ này còn có người tìm sao?”
Bác Bác cũng không rõ bên ngoài là ai đến, bèn nhanh chân bước ra, hé cửa nhìn. Phát hiện một người thanh niên ăn vận lịch sự đứng đó, cùng một tập tài liệu trong tay.
“Xin chào, tôi có tài liệu cần đưa cho Lý gia.”
Bác Bác nhìn một chút rồi đưa tay đón lấy tài liệu, “Tôi sẽ đưa cho Lý gia. Anh trở về đi. Lần sau tuyệt đối không nên đến vào giờ này, phiền hà giấc ngủ của người.”
Người thanh niên bị chỉnh, sắc mặt hơi khó coi, “À tôi sẽ ghi nhớ. Thật xin lỗi.”
Bác Bác gật đầu, sau đó quay người đi vào bên trong. Lý gia vẫn đứng lặng bên khung cửa sổ, nghe thấy bước chân đi đến gần mới cất giọng hỏi:
“Chuyện gì?”
Bác Bác đặt tài liệu lên bàn, “Có người đưa tài liệu đến.”
Lý gia quay người lại, liếc nhìn tập tài liệu trên bàn. Sau đó thư thả bước đến, lật ra trang đầu, đọc hết một lượt mới chau chặt chân mày. Tập tài liệu nhanh chóng bị đóng gập một cái, khiến cho Bác Bác ở bên cạnh cũng khẽ giật mình.
“Sao thế ạ?”
Lý gia liếc nhìn bìa ngoài của tập tài liệu lần cuối, sau đó sầm mặt siết chặt nắm tay. Trong đầu bỗng hiện lên hình ảnh của người thanh niên đó của nhiều năm trước, phút chốc vì quá bất ngờ mà dẫn đến đau lòng tức giận.

Sáng ngày hôm sau, trước cửa một ngôi nhà rất bình dị, có một chiếc xe hơi màu trắng chễm chệ đỗ ở đó.
Một người con trai bước xuống từ chiếc xe, thân trang đơn giản thoải mái, chiếc nón lưỡi trai che khuất đi phần trên của khuôn mặt. Đi tới trước cửa ngôi nhà kia, cậu thản nhiên gõ lên hai tiếng.
Bên trong dường như có người, tiếng bước chân vội vã chạy từ trên cầu thang xuống.
Cửa mở, một người con trai khác tầm hai mươi tuổi đứng ở đó, khuy áo sơ mi vẫn còn chưa cài xong, bộ dạng gấp gáp khiến cho người nọ khẽ nhíu mày.
“Anh là…” Người con trai trong nhà nghi hoặc nhìn người kia.
Người thanh niên đội mũ lưỡi trai lúc này ngẩng mặt lên, nụ cười giảo hoạt trưng trên môi, cất tiếng, “Xin chào, cậu Từ. Tôi có chuyện muốn tìm hỏi cậu một chút, có được không?”.”
Quay trở về phòng làm việc riêng, Vưu Thần xem qua một số tài liệu rồi tùy tiện ném sang một bên. Đã bốn năm trôi qua, tính cách cùng vẻ ngoài của y vẫn không quá thay đổi. Lãnh khốc lạnh lùng, đôi lúc còn độc đoán tàn nhẫn, thật sự chẳng khác gì ngày trước.
Vưu Thần ngả lưng ra ghế sau, ánh mắt trầm ngâm nhìn về phía khung hình ở trên bàn. Ngón tay theo thói quen di chuyển trên mặt kính lạnh lẽo, không ngừng vuốt ve một khuôn mặt quen thuộc trong bức ảnh. Trầm ngâm nhớ lại rồi đau lòng không dứt. Vưu Thần nhắm mắt muốn nghỉ ngơi, không ngờ cửa phòng mở ra, một cô gái thái độ còn e dè bước vào.
Không mở mắt, Vưu Thần tùy tiện hỏi, “Có chuyện gì?”
Cô gái nghe hỏi, bộ dạng căng thẳng bước lại gần, nhưng luôn biết chừng mực, cách xa người kia một khoảng nhất định. Tập tài liệu trong tay cô hơi chìa ra trước mặt Vưu Thần.
“Chủ tịch, đây là tài liệu mà ngài bảo tôi đi tìm.”
Vưu Thần lúc này mở mắt, nhìn qua cô gái có nước da hơi ngăm, đôi mắt đặc biệt sáng, phảng phất nét đẹp lai giữa Trung Hoa và Ấn Độ. Tầm mắt hạ xuống nhìn vào tập tài liệu trong tay cô, Vưu Thần nghiêng người, cánh tay duỗi ra, không nói một lời.
Akanda nhìn cánh tay của người kia duỗi ra, đôi mắt to tròn ngây ra một giây, hồi sau hiểu được ý của y, bèn đặt tập tài liệu vào tay y.
Vưu Thần lật ra trang đầu tiên, đọc một văn bản dài trong vài phút, sau đó gập lại để lên bàn.
“Chỉ như vậy thôi đúng không?”
Akanda nhìn Vưu Thần, gật đầu một cái, “Vâng. Còn có một chuyện nữa, đó là về người nhà họ Lý mà chủ tịch bảo tôi đi tìm hiểu.”
Nghe đến người họ Lý, chân mày Vưu Thần bất giác chau lại. Y trầm ngâm nghĩ ngợi, hồi sau nói, “Ừ?”
Akanda nói, “Tình hình trong tộc của họ không có nhiều chuyển biến cho lắm. Người tên Thiệu Quân hiện tại đã xong quá trình trị liệu rồi, nhưng hiện tại có vẻ người này chưa muốn tiếp quản cả tộc. Cho nên mọi trách nhiệm và quyền hạn đều đang giao cho một người gọi là Lý gia.”
Vưu Thần nghe đến đây, lập tức ngẩng đầu nhìn Akanda, “Lý Gia?”
Akanda hơi lắc đầu, chỉnh lại, “Chỉ là danh xưng mà mọi người gọi người đó thôi. Còn tên thật thì không ai biết cả.”
Người nhà họ có một kẻ bí ẩn như vậy sao?
Một sợi linh cảm khẽ sượt qua tâm trí. Vưu Thần trong lòng cười đến lạnh lẽo, hồi sau thì khoát tay nói với người kia, “Cô ra ngoài được rồi.”
Akanda nghe lời, lui ra ngoài.
Nói đến cô gái này, cũng phải quay về một năm trước đó. Thư ký cũ Clara thân cận bên cạnh Vưu Thần, gần như là một cánh tay trái đắc lực của y, bỗng nhiên đưa đơn từ chức, muốn trở về quê nhà với một cuộc sống bình thường. Sau đó, Vưu Thần trong cuộc phỏng vấn tuyển thư ký mới, gặp được Akanda mặt mũi đầy non nớt, giống như một tờ giấy trắng.
Theo quan niệm của y, thứ dễ viết nhất chính là giấy trắng, người dễ dạy nhất là người giống như tờ giấy trắng. Chính vì lý do này, Vưu Thần đã tuyển Akanda thay thế vị trí của Clara ngày trước. Nói về tần suất làm việc, Akanda thật sự không hề kém cạnh Clara, nhưng nói về việc hiểu ý của Vưu Thần, Akanda còn cần phải trau dồi thêm.
Trong lúc nhắm mắt tĩnh tâm, chuông điện thoại bất ngờ reo lên. Vưu Thần khó chịu chau mày, mặc kệ điện thoại rung liên hồi một trận mới chịu bắt máy. Đầu dây bên kia là giọng của một người con gái, nghe chừng rất lo lắng sốt ruột.
“Anh Cả, Tiểu Vọng hình như là mệt trong người, ngủ li bì cũng hơn nửa ngày rồi.”
Vưu Thần trong cơn khó chịu mở mắt nhìn lên trần nhà, tựa hồ nghĩ ngợi gì đó, hồi lâu nói, “Đã gọi bác sĩ Cố chưa?”
Vưu San bên này nhìn Tiểu Vọng ngủ li bì, “Em đã gọi rồi, chắc là cũng sắp đến. Em muốn báo cho anh thôi, anh có thể về sớm không?”
“Công việc vẫn còn nhiều.”
“Anh Cả! Anh không thể về sớm xem thằng bé thế nào à?”
Vưu Thần thoáng nhíu mày, trầm khàn lên tiếng, “Đã có em cùng bác sĩ Cố, vẫn cần thiết kêu anh trở về gấp như vậy sao?”

Vưu San nghe vậy, có chút hạ giọng, “Nếu…nếu như công việc bận rộn thì không sao đâu, anh cứ giải quyết đi. A, bác sĩ Cố đến rồi, em cúp máy đây!”
Đầu dây đã ngắt, Vưu San vuốt vuốt ngực, cảm giác khi nãy bản thân lớn tiếng trong điện thoại thật là kỳ diệu. Giống như nhiều năm uất ức, vừa nãy đã được giải tỏa đi vậy. Nhưng mà…nói đến cùng, khi anh trai cô thay đổi giọng điệu, cô không thể không hoảng sợ.
Lại nhìn sang phía đứa bé nằm trên giường ngủ li bì, Vưu San thở dài đánh thượt.
Vưu Thần sau khi đặt ống nghe xuống, tâm tình cũng bị xáo trộn không ít. Ngồi thêm một vài phút nữa, rốt cuộc y cũng đã đứng dậy, đem theo áo khoác ngoài rồi rời khỏi phòng.

Đã nhiều ngày trôi qua, Đồng Xuyến Yên không đến Độc Thanh lâu sau cái hôm gặp mặt Vưu Quán Thanh. Việc này vô tình khiến cho một kẻ đã rơi vào lưới tình lồng lộng như Vưu Quán Thanh cảm thấy vô cùng trống trải và khó chịu.
Hôm nay là ngày thứ sáu Vưu Quán Thanh đến Độc Thanh lâu. Khi thấy bóng dáng của ông ta bước vào, chủ nhân của lâu bỗng dưng ủ rũ đi tới, cúi đầu chào một tiếng.
“Chào ngài Vưu.”
Vưu Quán Thanh nhìn người phụ nữ trước mặt, không nhiều lời liền hỏi, “Xuyến Yên đâu?”
Ài…biết ngay mà!
Bà nâng mắt nhìn Vưu Quán Thanh một cái, sau đó thấp giọng thưa, “Xuyến Yên mấy ngày hôm nay bị cảm mạo, cho nên mới không đến đây làm việc. Phiền ngài Vưu phải lưu tâm để ý, tốn sức lui đến mỗi ngày rồi.”
Thật sự Vưu Quán Thanh đã sáu ngày liên tiếp đi đến Độc Thanh lâu tìm kiếm bóng dáng của Đồng Xuyến Yên. Nhưng ngày nào cũng như ngày nào, không hề có cô xuất hiện ở đây. Ngày hôm nay có lẽ cũng không phải là ngoại lệ.
Vưu Quán Thanh nghiêm mặt nghĩ ngợi, “Bà có biết nhà của Xuyến Yên ở đâu không?”
Người phụ nữ hơi sửng sốt nhìn ông, sau đó bày ra một vẻ áy náy cười nói, “Thật xin lỗi ngài Vưu. Thông tin của nhân viên ở đây đều là bảo mật, không được phép nói ra ngoại trừ chính người nhân viên đó tự nguyện nói.”
Chủ lâu nói xong còn ngẩng đầu dò xét thái độ của Vưu Quán Thanh, ngay sau đó thì nhìn thấy một hình dáng quen thuộc từ ngoài cửa bước vào. Bà ta kinh ngạc vài giây rồi “a” lên một tiếng vui vẻ mừng rỡ.
“Tiểu Đồng, Tiểu Đồng đến rồi!”
Nghe giọng bà, Vưu Quán Thanh quay người lại, mà Đồng Xuyến Yên cũng đang nhìn về hướng này. Bắt gặp vẻ mặt anh tuấn nghiêm nghị của ông, cô bất giác cười thầm trong lòng.
Đi lại gần, Đồng Xuyến Yên chào hỏi chủ lâu rồi nhìn Vưu Quán Thanh, “Ngài Vưu.”
Vưu Quán Thanh vừa nhìn thấy cô, bao nhiêu phiền muộn trong lòng đều tan biến. Vì ở ngoài phòng, ông không tiện để lộ cử chỉ quan tâm thân mật, đành phải nói:
“Tôi đợi em ở trong.”
Sau khi Vưu Quán Thanh đi vào phòng thượng hạng, chủ lâu liền kéo tay Đồng Xuyến Yên, nói nhỏ, “Trời ạ, mấy hôm nay con đi đâu vậy? Con không biết ông ấy tìm con liên tục mấy ngày sao? Dì đành phải nói là con bị cảm mạo đấy.”
Đồng Xuyến Yên im lặng lắng nghe, sau đó mỉm cười nói, “Con đúng là bị cảm mạo. Dù sao hôm nay con cũng quay lại rồi, để con vào dỗ dành ông ấy.”
Chủ lâu cười cười, “Đúng là Tiểu Đồng, không ai qua tay con lại dứt khoát rời bỏ được. Với lại, dì nghe đồn tiếng tăm của ngài Vưu không hề nhỏ, cho nên việc ông ấy đến đây là vô cùng bí mật. Nếu lộ ra ngoài thì có rất nhiều thị phi. Xem như con vớ được một mỏ vàng rồi.”
Đồng Xuyến Yên chỉ cười không đáp, quay người đi vào trong phòng của Vưu Quán Thanh. Nhìn thấy ông ta đang ngồi trầm mặc một chỗ, cô bèn đi lại gần, ngồi xuống bên cạnh, đầu tựa lên vai người kia.
“Ngài Vưu đã đến đây liên tục hay sao?”
Vưu Quán Thanh nghe hỏi, tâm tình thoáng loạn, lại dằn xuống nỗi nhung nhớ khó hiểu của bản thân, “Em thật sự bị cảm sao?”
Đồng Xuyến Yên ngồi dậy, nhìn ông cười nhu thuận, “Ừm, chỉ là cảm mạo thôi, hiện tại đã khỏe lại rồi. Ngài đừng quá lo lắng, không đáng để lưu tâm.”
Vưu Quán Thanh quay mặt nhìn cô, bàn tay nhanh chóng bắt lấy khuôn cằm tinh tế kia, kéo lại gần, “Những ngày qua, tôi thật sự rất muốn gặp em…”
Nói đoạn, ông bị khuôn mặt kia làm cho đau lòng, ngón tay nhất thời run rẩy, buông cằm cô ra, “Em thật sự rất giống cô ấy… giống đến mức khiến tôi không phân biệt được cảm xúc trong lòng mình.”
Đồng Xuyến Yên nghe vậy, bỗng vươn tay áp lên gò má lạnh lẽo của Vưu Quán Thanh, “Ngài không cần phải đau lòng khó xử như thế đâu. Nếu ngài muốn, em có thể giả làm cô ấy, khiến cho ngài vui vẻ thoải mái, cũng vơi đi nỗi nhớ. Có được không?”
Nghe những lời ấm áp ngọt ngào rót vào tai, Vưu Quán Thanh một lần nữa bị cô giữ lấy trái tim, tùy ý mà xoay chuyển. Ông hơi nhíu mày, sau đó không tự chủ duỗi tay kéo Đồng Xuyến Yên ngả vào người mình.
Đồng Xuyến Yên bị người kia dọa một trận, cô hơi ngây người. Đến khi nhìn thấy khuôn mặt phóng to của Vưu Quán Thanh cùng mùi hương nhàn nhạt trên người ông vờn quanh, cô giật mình tỉnh táo, quay đầu đi tránh né nụ hôn kia.
Bị từ chối, Vưu Quán Thanh hơi khó chịu, “Xuyến Yên?”
Đồng Xuyến Yên ngồi dậy, cúi thấp mặt nói, “Ngài Vưu, chuyện này…chuyện này hơi bất ngờ, cho nên…”
“Đó không phải là công việc của em ư?”
Đồng Xuyến Yên ngẩng đầu, nhíu mày, “Từ trước đến giờ, em chưa từng cùng khách làm loại chuyện kia. Đó là lý do, em so với nữ nhân ở đây vô cùng khác biệt.”
Vưu Quán Thanh nhìn cô, cười một tiếng lạnh nhạt. Cánh tay cố chấp duỗi tới, kéo mạnh Đồng Xuyến Yến, khiến cô nằm ngã xuống sàn nhà lạnh lẽo.
Ở trên, Vưu Quán Thanh vuốt ve gò má của cô, “Nhưng khi nãy em đã bảo sẽ giả làm Thẩm Ninh khiến tôi vui vẻ, không phải sao? Hiện tại, tôi đang muốn cùng em làm loại chuyện kia, càng không cho phép em cự tuyệt.”
Đồng Xuyến Yên lần đầu tiên chứng kiến vẻ mặt ngang ngược này của người kia, cả người bắt đầu vùng vẫy. Trong lúc hai người giằng co, một kẻ cưỡng ép, một người tránh né thì cửa phòng bị một lực kéo mạnh ra. Âm thanh chấn động cả gian phòng khiến cho Vưu Quán Thanh đành phải dừng lại.
Nơi cửa phòng xuất hiện một nam nhân cao lớn, chiếc áo dạ tối màu phủ qua đầu gối, khẽ gợn nhẹ theo gió từ bên ngoài. Bàn tay bám trên thành cửa, nam nhân hướng mắt tới Vưu Quán Thanh cùng nữ nhân bên trong, cất giọng khinh miệt:
“Hóa ra dạo gần đây ông thường xuyên rời khỏi nhà là để đến chỗ này?”
Sau khi giọng nói phát ra, Đồng Xuyến Yên đang quay mặt vào bên trong vách tường, trái tim nhất thời nảy lên một cái.
Vưu Quán Thanh bình tĩnh ngồi dậy, đối với con trai lớn không muốn nói chuyện, “Có chuyện gì?”
Vưu Thần nhìn ông bằng một ánh mắt cực kỳ căm hận và chán ghét, “Ông nên biết bản thân là ai, đến những nơi như thế này, vui đùa cùng những kẻ như họ, nếu để ai đó nhìn thấy được thì đúng là mất mặt.”
“Chỉ đều là nhu cầu sinh lý, có cái gì lại xấu hổ? Còn không phải như con, tích tụ lâu như vậy, có ngày sẽ nghẹn mà chết.”
Vưu Thần đối với lời châm chọc của ông cũng không hề tức giận, bộ mặt lạnh như băng cứ vậy trưng ra, ngược lại suýt khiến Vưu Quán Thanh tức chết.
Trong lúc hai cha con họ Vưu nhìn nhau đấu mắt, Đồng Xuyến Yên đã ngồi dậy, chỉnh trang lại y phục. Sau đó cô đứng lên, quay người nói với Vưu Quán Thanh:
“Tôi sẽ ra ngoài trước. Hai người cứ tự nhiên mà trò chuyện.”
Nói rồi cô ngẩng đầu lên, vừa vặn nhìn qua phía của Vưu Thần. Ánh mắt cả hai giao nhau, nhất thời khiến cho y sững người.
Đồng Xuyến Yên không hề có một nét hoảng sợ khi đối diện với Vưu Thần. Cánh môi mềm mại như mơ như thật hơi cong lên, mỉm cười với y.
Chỉ có điều, đối mặt nhau như thế này lại khiến cho một người tâm tình vững vàng như Vưu Thần cũng phải lay động suy suyễn không ít.
Bởi vì, khuôn mặt kia thật sự rất giống với người năm xưa…trong lòng của y.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.