Edited by Bà Còm
Tạ Thiều cùng Tạ Cận ở thư phòng nói chuyện, sắc mặt của hai phụ tử đều nghiêm trọng như nhau.
“Chuyện này sợ vẫn không thoát được can hệ với Tam phòng. Bằng hữu giang hồ của con đã tra ra cái gã lâu la báo tin cho Ninh trưởng là ai. Sau một phen khảo vấn mới biết được tiểu tử kia cũng chịu người ta sai sử, người sai sử hắn tên là Thường Quý, là tên lưu manh, thường xuyên quậy phá ở phố Chu Tước, phỏng chừng chính là trùm thổ phỉ bắt cóc A Đồng. Con không có “rút dây động rừng”, sai người tiếp tục nhìn chằm chằm hắn. Hắn vẫn luôn trốn ở miếu hoang cách thành ba dặm, vài ngày nay cũng chưa vào thành, khẳng định là biết sự tình bại lộ nên muốn đi trốn để tránh hứng đầu gió.”
Tạ Cận trầm ngâm, khuôn mặt đoan chính càng thêm trầm ổn, chòm râu dưới hàm khiến gương mặt ông càng thêm nghiêm nghị, trầm giọng phân tích: “Tiếp tục nhìn chằm chằm. Hiện giờ chúng ta ở trong thành tìm hắn, tất nhiên hắn sẽ nghĩ đến không cần bao lâu sẽ tìm được hắn ngoài thành. Nếu muốn trốn tránh ngọn đầu sóng gió, hắn sẽ nghĩ tới phải ra khỏi thành, mà ra thành thì phải cần tiền để sống. Hiện tại hắn còn ở ngoài thành không đi, vậy chứng tỏ tiền bạc khẳng định còn chưa tới tay. Con tiếp tục phái người nhìn chằm chằm hắn, người phía sau màn sẽ có lúc lộ ra dấu vết.”
Tạ Thiều gật đầu: “Vâng. Con đã biết.”
Nói xong, Tạ Thiều đột nhiên lại nghĩ tới một sự kiện, nói với Tạ Cận: “Đúng rồi, hôm qua con còn phát hiện một chuyện kỳ quái.”
Tạ Cận đã quay lại sau án thư, nghe Tạ Thiều nói vậy cũng ngẩng đầu lên: “Chuyện gì?”
Tạ Thiều tư duy một chút rồi hỏi: “Cha nói xem, ngoại trừ chúng ta, còn có ai sẽ phái người bảo hộ A Đồng hay không?”
Tạ Cận nhướng mày: “Có ý gì?”
“Chuyện này chính là, ngày hôm qua con phái người âm thầm theo A Đồng và mẫu thân đi chùa Bạch Mã, trong lúc vô tình phát hiện, ngoại trừ người của chúng ta, còn có một đội người khác cũng theo phía sau, thấy có vẻ đã qua huấn luyện, không giống như một đám ô hợp. Bọn họ đối với A Đồng không có chút nào ác ý, chuyện họ làm cũng không khác gì chúng ta, vừa không quấy nhiễu lại đúng lúc bảo hộ.”
Nghe Tạ Thiều nói xong, Tạ Cận cũng lâm vào trầm tư, thật lâu sau mới nói: “Nếu không có ác ý, vậy trước tiên không cần đi quản, bắt tay vào điều tra rõ ràng vụ bắt cóc rồi tính sau.” Lại nghĩ đến một sự kiện, Tạ Cận nhướng mày hỏi: “Đúng rồi, lần trước Đại công tử Tĩnh An hầu phủ tới đây nói muốn cầu hôn, lúc sau con có gặp qua hắn không? Rốt cuộc hắn có thành ý thật chăng? Tĩnh An Hầu có thái độ gì?”
Tạ Thiều không ngờ lão cha nhà mình đột nhiên hỏi chuyện này, nghĩ nghĩ một chút cũng liền đáp: “Cha nói chính là Lý Trăn chứ gì? Sau đó thật ra con có gặp qua hắn một lần, bất quá tựa hồ tình huống không quá lạc quan. Bản thân hắn thì thật sự muốn cưới A Đồng, chính là Tĩnh An Hầu và Lão phu nhân Tĩnh An Hầu phủ lại không đồng ý. Chuyện này sợ cũng không dễ dàng như vậy.” Tạ Thiều nói xong, nhìn lão cha nhà mình, lại hỏi một câu: “Cha muốn gả A Đồng cho Tĩnh An Hầu phủ sao?”
Tạ Cận không lập tức trả lời, thở dài thật sâu rồi mới nói: “Tĩnh An Hầu phủ vẫn có thể xem như lương xứng, A Đồng gả qua tất nhiên sẽ không chịu ủy khuất, cũng có thể được che chở. Nhưng nếu Tĩnh An Hầu cùng Lão phu nhân không đồng ý, vậy chúng ta cũng không cần tự dính vào làm chi cho mất mặt, “Dưa hái xanh không ngọt”, hết thảy cứ thuận theo tự nhiên thôi, chúng ta vẫn đừng nên động.”
“Ai da, đúng vậy! Thôi con lui xuống trước.”
Tạ Thiều nhận mệnh lệnh của lão cha, liền hoả tốc ra khỏi thư phòng đi thực hiện.
*Đăng tại Wattpad*
Lại qua hơn mười ngày, vết thương trên người Hoa Ý và Trúc Tình đã lành hẳn, liền về lại bên người Tạ Hộ hầu hạ. Trải qua một trận bọn họ liều chết cứu giúp, hiện giờ tình nghĩa chủ tớ càng sâu hơn trước.
Tạ Hộ và Vân thị đều thưởng cho bọn họ không ít khiến hai nha đầu vui sướng quá mức, hầu hạ càng tận tâm tận lực hơn.
Hoa Ý vài ngày không lăn lộn trong phủ nên mấy hôm nay cả ngày ra khỏi viện, ngay cả cơm nước cũng không biết ăn chực chỗ nào. Trúc Tình nhịn không được mắng nàng ta vài câu, Tạ Hộ thật ra mặc kệ, Hoa Ý chính là tai mắt của nàng ở bên ngoài, chỉ cần còn trở về viện thì sẽ không sợ nàng ta bay xa.
Quả nhiên tới tối hôm nay nàng ta quay về kể cho Tạ Hộ nghe không ít sự tình trong phủ. Chỉ có một chuyện làm Tạ Hộ cảm thấy ngoài ý muốn, đó chính là vài ngày trước Tạ Hành ra phủ, sau đó có một chiếc xe ngựa đưa về, mà chiếc xe ngựa kia không ngờ lại là của Tĩnh An Hầu phủ.
Tạ Hộ trong lòng cảm thấy kỳ quái, Tạ Hành rốt cuộc dùng phương pháp gì để vào được mắt Tĩnh An Hầu phủ? Rốt cuộc có thể dùng xe ngựa của Hầu phủ đưa tiễn, vậy chứng tỏ các chủ nhân Hầu phủ đều biết chuyện này, không có khả năng là ai lén quyết định đưa Tạ Hành trở về.
Trong lòng mang theo nghi hoặc, Tạ Hộ quyết định “án binh bất động”, nhìn xem Tạ Hành rốt cuộc muốn làm cái gì.
Lại qua ba bốn ngày sau, bên Tĩnh An Hầu phủ rốt cuộc có động tĩnh. Tĩnh An Hầu Lý Du tự mình đi tới Quy Nghĩa Hầu phủ, yêu cầu đơn độc gặp Tạ Cận một lần.
Hầu gia đích thân cầu kiến, Tạ Cận dĩ nhiên phụng nghênh. Sau khi Lý Du cùng Lão Hầu gia trò chuyện với nhau vài câu, đã được Tạ Cận thỉnh vào thư phòng của mình.
Bởi vì thân phận cao thấp, tuy rằng ở trong thư phòng của Tạ Cận nhưng Lý Du lại ngồi ghế chủ vị, được tiếp đãi như bề trên. Tạ Cận tự mình tiếp nhận trà trong tay nha hoàn mời tận tay Lý Du.
Đầu tiên Lý Du nói chuyện với Tạ Cận một chút về tình hình trong triều, sau đó mới vào chủ đề, nhắc đến vụ lần trước Lý Trăn lỗ mãng tới phủ cầu hôn: “Nói ra thật xấu hổ, Lý mỗ không biết cách dạy nhi tử, để hắn làm nên chuyện vô lý kia khiến quý phủ thêm phiền não. Đúng là không phải!”
Tạ Cận ngồi ghế dưới, hai tay giao nắm, nghe Lý Du nói như vậy vội vàng giơ tay xua xua: “Hầu gia nói quá lời. Thanh niên luôn có lúc hăng hái một chút, Đại công tử văn thải nổi bật, là người có cá tính, sao ti chức có thể trách hắn. Chẳng qua, cầEdited by Bà Còm
Tạ Hộ nghe Tạ Cận thuật lại xong chuyện cầu hôn này liền hiểu hết thảy chuyện gì đã xảy ra.
Vì thế trong tiếng mắng chửi tức giận của Tạ Thiều, Tạ Hộ đem chuyện hai ngày trước Tạ Hành ra phủ rồi được xe ngựa của Tĩnh An Hầu phủ đưa về kể lại cho phụ thân và ca ca nghe.
Vụ này rõ ràng do Tạ Hành ở giữa gây chuyện. Nàng ta không muốn Lý Trăn cưới Tạ Hộ, cho nên tự mình đến nói cho Lão phu nhân Tĩnh An Hầu phủ vụ Tạ Hộ bị bắt cóc. Lão phu nhân Tĩnh An Hầu lập đền thờ trinh tiết, đối với việc nữ tử thất trinh đặc biệt coi trọng. Tạ Hành chính là nhìn trúng điểm này của Lão phu nhân mới đi cầu kiến rồi nói ra chuyện này, vốn dĩ muốn phá hỏng hôn sự của Tạ Hộ. Thế nhưng Tạ Hành không ngờ nàng ta đã “nối giáo cho giặc”, bị Tĩnh An Hầu Lý Du mượn chuyện này tới uy hiếp Tạ Cận, muốn Tạ Cận đồng ý để Tạ Hộ lấy thân phận trắc thất gả vào Lý gia. Rốt cuộc mấy ngày qua Lý Trăn ở Tĩnh An Hầu phủ nháo đến lợi hại, Lý Du biết tính cách của nhi tử nhà mình — nếu kiếp này không cưới được Tạ Hộ, đời này tất nhiên hắn không chịu nạp nữ nhân nào khác — bèn dứt khoát đồng ý cho Tạ Hộ vào phủ, mặc kệ là thân phận gì thì cũng coi như thành toàn niệm tưởng của nhi tử.
Vốn dĩ Lý Du “gẩy bàn tính như ý” thật tốt, chỉ không ngờ Tạ Cận sẽ cự tuyệt dứt khoát như vậy.
Tạ Cận và Tạ Thiều thương nghị đối sách. Tạ Hộ vẫn ngồi một bên, rũ mắt thầm nghĩ, nếu nói mấy ngày qua nàng ẩn nhẫn bởi vì sự tình còn chưa tra ra manh mối, nhưng hiện tại, rốt cuộc là ai ở phía sau ra tay đã thực rõ ràng.
Tạ Hộ nhếch miệng cười lạnh, vừa lúc Tạ Thiều nhìn thấy không khỏi hỏi: “A Đồng, muội đang cười cái gì?”
Tạ Hộ nhìn ca ca một cái, đứng lên lạnh lùng nói: “Muội đang cười… nếu đã có người hao tổn tâm cơ muốn gả vào Lý gia, vậy chúng ta liền giúp nàng ta một phen.”
Tạ Thiều không hiểu: “Có ý gì? Ý muội nói, giúp Hành tỷ nhi gả vào Lý gia? Lý gia tuy rằng khốn nạn, nhưng cũng là thế gia có tiếng của kinh thành, dựa vào cái gì mà chúng ta phải tốn công giúp đỡ chứ?”
Tạ Hộ chỉ cười không nói, liếc mắt nhìn Tạ Cận một cái. Tạ Cận lập tức minh bạch, lên tiếng: “Nếu Hành tỷ nhi tính kế khiến A Đồng của chúng ta gả qua làm thiếp, vậy chúng ta hãy để cho nàng ta gả qua làm thiếp là xong. Chẳng lẽ là một thứ xuất mà muốn làm chủ mẫu hay sao?”
Tạ Hộ lộ ra nụ cười hài lòng, hai cha con mình thật là “tâm đầu ý hợp”.
*Đăng tại Wattpad*
Sau ngày thứ ba xảy ra sự kiện Lý Du đến Tạ phủ bức hôn, lời đồn đãi về vụ Tạ Hộ bị bắt cóc còn chưa chảy ra, nhưng kinh thành lại bùng lên tin tức Tạ phủ Tam cô nương Tạ Hành trú đêm ở chùa Bạch Mã hẹn hò tình lang, mà tình lang kia không phải ai khác, chính là Tĩnh An Hầu phủ thế tử Lý Trăn.
Nghe đồn tin tức này là do chính thị tỳ bên người của Tạ Tam cô nương đích miệng nói ra rất chi tiết: từ chuyện địa điểm đến chuyện giờ giấc đều kể rất rành mạch, ngay cả hôm đó Tạ Tam cô nương mặc xiêm y gì, đeo trang sức nào, tất cả đều truyền ra rõ ràng, nửa điểm cũng không giống đang bịa chuyện.
Lời đồn đãi loại này từ xưa đến nay chính là con dao hai lưỡi, là kiểu không cần dùng sức nhưng gây thương tích cao nhất. Đương nhiên, nếu không có chứng cứ thì tất cả lời đồn đãi đều thuộc về tin đồn vô căn cứ, duy trì không được bao lâu; nhưng nếu lời đồn là xác thực thì quần chúng nhân dân chính là một lực lượng không thể khinh thường.
Cũng nhờ Tạ Thiều bao năm lăn lộn chốn giang hồ, kết bái với vô số huynh đệ khắp phố phường, lên tiếng một cái, bất quá chỉ là tản ra vài lời đồn đãi, thật đúng là không làm khó được bọn họ.
Tin đồn bên ngoài càng truyền càng náo nhiệt, Tạ Hộ ở trong phủ lại rất thản nhiên tự đắc — đọc sách, đánh đàn, vẽ tranh — cuộc sống vừa điềm đạm lại vừa thư thái.
*Đăng tại Wattpad*
Thanh âm nôn nóng của Trúc Tình từ ngoài cửa viện vang lên: “Tam cô nương, ngài không thể đi vào. Tam cô nương!”
Tạ Hộ nghe thấy Trúc Tình ở bên ngoài đánh tiếng thông báo, khóe môi nhếch lên cười mỉa mai, đứng sau án thư bình tĩnh thản nhiên vẽ xong nét bút cuối cùng. Tạ Hành không đợi thông truyền xông vào, thấy bộ dạng nhàn nhã của Tạ Hộ liền giận sôi máu.
Tạ Hộ chỉ giương mắt liếc nàng ta một cái, mỉm cười hỏi: “Tam tỷ tỷ tới gấp như vậy, không biết là vì chuyện gì?”
Tạ Hành hừ lạnh một tiếng, đi tới trước án thư của Tạ Hộ rồi đứng lại nói: “Hừ, đừng giả bộ hồ đồ! Ngươi làm chuyện tốt gì thì trong lòng ngươi rõ ràng nhất.”
Tạ Hộ không thèm nhìn nàng ta, vẫn say mê ngắm nghía tác phẩm của mình, cánh môi luôn giữ nụ cười, một thân thường phục trong nhà cũng không ngăn được sự mỹ lệ sáng chói áp đảo của nàng.
“Ta cũng đâu phải thần tiên, sao biết Tam tỷ tỷ muốn nhắc tới chuyện nào? Bất quá, nhìn Tam tỷ tỷ tức giận như vậy, coi bộ cũng không phải chuyện tốt gì. Chẳng lẽ là Tam tỷ tỷ làm chuyện gì chọc giận người khác, khiến mình lâm vào cảnh nan kham?”
“Tạ Hộ!” Tạ Hành giận không thể kìm được, gương mặt xinh đẹp tràn đầy âm ngoan, hoàn toàn không giống một thiếu nữ mười sáu tuổi, ngược lại như bị lệ quỷ bám vào người, vừa khó coi lại vừa chán ghét.
“Ngày ấy chuyện trong rừng trúc chỉ có ngươi thấy, hiện giờ tin đồn bay đầy trời, không phải ngươi nói thì là ai? Ngươi hại ta như vậy, muốn có tâm tư gì đây?”
Tạ Hộ nghe Tạ Hành rốt cuộc nói đến chính đề, cuối cùng mới chịu buông bút lông trong tay, ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào mặt Tạ Hành chất vấn: “Vậy ta cũng muốn hỏi Tam tỷ tỷ, ở trước mặt Tĩnh An Hầu bôi nhọ thanh danh của ta, muốn có tâm tư gì?”
Tạ Hành mi tâm vừa động, tròng mắt xoay chuyển, lúc này mới lộ ra vẻ chán ghét, cười lạnh nói: “Hừ, rốt cuộc ngươi đã nói ra tiếng lòng. Ở trước mặt ta làm bộ không hề có hứng thú với Lý Trăn, hóa ra đều là giả. Ngươi còn xây mộng đẹp muốn gả vào Lý gia phải không? Nếu không phải như thế, ngươi cần gì phải để ý Tĩnh An Hầu phủ nhìn ngươi thế nào?”
Tạ Hộ lạnh lùng nhìn nàng ta, thở ra một hơi nói: “Tam tỷ tỷ nói đúng, ta đích xác để ý. Làm sao ta có thể chịu đựng Lý lang mà ta yêu bị ngươi nhớ thương chứ? Ngươi có biết lần trước sau khi chúng ta từ biệt trong rừng trúc, ta gặp lại Lý lang, muốn nghe hắn nói gì với ta không?”
Tạ Hành mặt mày âm trầm nhìn Tạ Hộ, Tạ Hộ đạm nhiên cười, nửa thật nửa giả khiêu khích: “Hắn nói ngươi là đồ đê tiện. Rõ ràng hắn đã nói với ngươi là hắn không thích ngươi, nhưng ngươi lại cố tình muốn quấn lấy hắn, dụ cho hắn uống say, làm ra chuyện câu dẫn không cần mặt mũi, cho rằng làm vậy hắn sẽ muốn ngươi, quả thực là vớ vẩn đến cực điểm. Lý lang nói, đời này kiếp này hắn sẽ không cưới ngươi làm thê, cho dù người dâng đến tận cửa cho hắn thì hắn cũng không thèm!”
“Ngươi nói bậy!” Tạ Hành hét lớn một tiếng, duỗi tay hất lọ nước rửa bút ở góc bàn của Tạ Hộ bay xuống đất, khiến nước mực đen bắn tung tóe.
Trúc Tình ở bên ngoài nghe thấy tiếng vang lớn, nhanh chóng dẫn theo Ngọc Cẩm tiến vào, trước tiên xác định Tạ Hộ không có việc gì, rồi mới cùng Ngọc Cẩm ngồi xổm xuống dọn dẹp những mảnh bể của lọ nước.
Tạ Hành thấy Trúc Tình vừa lúc ngồi xổm trước mặt nàng ta, vừa lúc cơn giận không chỗ trút, muốn làm Tạ Hộ nan kham, liền nâng một chân đạp Trúc Tình té ngã trên mặt đất rồi lập tức xông lên muốn hạ tay, nhưng lại sợ Tạ Hộ phản ứng nên cuối cùng vẫn không xuống tay.
Tạ Hành đắc ý nhìn Tạ Hộ, chỉ thấy Tạ Hộ ném xuống bút lông đang cầm trong tay, bút lông rớt trúng bức họa nàng vừa vẽ xong. Tạ Hộ đi đến trước mặt Trúc Tình, nhìn xem có bị thương hay không. Thấy Trúc Tình không hề hấn gì, Tạ Hộ mới xoay người nhìn về phía Tạ Hành, lạnh lùng nói: “Như thế nào? Chỉ những lời này thôi mà ngươi đã chịu không nổi? Còn có nhiều lời càng khó nghe hơn. Ta niệm tình chúng ta là đường tỷ muội, thật sự nói không nên lời.”
Tạ Hành cười dữ tợn: “Hừ, ta mới không tin lời nói của ngươi.”
Tạ Hộ nhún vai bất cần: “Tin hay không thì ngươi cứ hỏi Lý lang sẽ biết. Hắn nể mặt ta chắc là sẽ bằng lòng gặp ngươi.”
Tạ Hành kinh hãi mở to mắt nhìn Tạ Hộ, phảng phất giống như thấy quỷ. Tạ Hộ cũng không thèm để ý, khóe miệng mỉm cười như có như không, khiến Tạ Hành thật sự không phân rõ nàng nói câu nào là thật, câu nào là giả. Tạ Hành cắn môi dưới, giận dữ rời đi.
Trúc Tình nhìn theo bóng lưng của Tạ Hành, hỏi Tạ Hộ: “Tiểu thư, vừa rồi tiểu thư nói là thật sao? Tiểu thư và Lý công tử…”
Tạ Hộ bật cười, gõ một cái trên đầu Trúc Tình mắng: “Vừa rồi sao không ra tay? Hôm nay nàng ta đá ngươi một cái, nếu ngươi không ra tay, lần tới nàng ta có thể thọc ngươi một dao.”
Trúc Tình ủy khuất nói: “Chỉ là, Tam cô nương cũng là chủ tử, nếu nô tỳ ra tay, không phải sẽ đem phiền toái đến cho tiểu thư sao?”
“Nàng ta là chủ tử gì của ngươi? Ngươi là người của ta, nếu ngươi bị bất luận kẻ nào đánh, chỉ cần là đối phương vô lý, ngươi cứ việc đánh trả. Nếu ngay cả người bên cạnh mà ta cũng bảo hộ không được, vậy còn nói chi đến những chuyện khác?”
Trúc Tình nghe Tạ Hộ nói như vậy, đầu tiên là sửng sốt, sau đó mới ấp úng gật đầu: “Vâng, nô tỳ nhớ kỹ.”
Mặc kệ tiểu thư nói lời này là thật hay giả, Trúc Tình nghe vào tai đều rất cảm kích, cho dù sau này tiểu thư không bảo hộ được mình, mình cũng phải tự bảo vệ bản thân thật tốt mới được.
Tạ Hộ nhìn bộ dáng Trúc Tình liền biết, nha đầu này căn bản không nghe lọt đâu, không khỏi thở dài.
Tạ Hộ giương mắt nhìn theo phương hướng Tạ Hành rời đi, khóe môi nhếch lên.
Rốt cuộc Tạ Hành cũng chỉ là một thứ xuất được dưỡng dưới danh nghĩa của người khác. Nếu nàng ta muốn nghĩ kế để làm được việc, vậy thì sẽ có người sẵn sàng lôi nàng ta ra lợi dụng; nhưng nếu đến phiên nàng ta bị ủy khuất, cũng sẽ không ai thay nàng ta ra mặt, chỉ có thể dựa vào bản thân để tìm đường đi.
Mà lúc nãy sở dĩ Tạ Hộ khiêu khích nàng ta như vậy, cũng chính là muốn xem rốt cuộc Tạ Hành vì Lý Trăn có thể làm ra được đến tình trạng gì? Nếu Tạ Hành cứ thế mà từ bỏ, vậy chứng tỏ tình cảm của nàng ta với Lý Trăn cũng chỉ hời hợt mà thôi, vậy xem như Lý Trăn tránh được một kiếp, không cần cưới một độc phụ về nhà. Nhưng nếu Tạ Hành không buông tay, vậy nàng ta sẽ tìm mọi cách để vào Tĩnh An Hầu phủ, có một tức phụ như thế, Lý gia còn có thể được những ngày tháng yên ổn hay sao?
Đối với cá nhân Tạ Hộ mà nói, nàng đương nhiên hy vọng Tạ Hành là loại sau. Nếu Tạ Hành buông bỏ Lý Trăn quá sớm, vậy sau này Tạ Hộ mất đi rất nhiều vở kịch vui để giải trí.
*Đăng tại Wattpad*
Mà Tạ Hành quả nhiên không làm Tạ Hộ thất vọng!
Mười ngày sau khi nàng ta rời khỏi viện của Tạ Hộ, ngay vào giữa mùa hè, trong lúc mọi người đang buồn chán, một tin tức kinh thiên động địa được truyền ra.
Tạ Tam cô nương thế nhưng tự động xin ra trận, chấp nhập làm thiếp cho Tĩnh An Hầu phủ Đại công tử Lý Trăn!
Hóa ra tình cảm của Tạ Hành đối với Lý Trăn thật là đến chết không phai. Thế là Tạ Hành không ngại nương theo lời đồn đãi, dứt khoát thừa nhận chuyện này, xông thẳng tới khiến Lý gia trở tay không kịp. Thật ra khi Lý gia nghe được lời đồn đãi kia cũng bất quá là cười cho qua, cho rằng chuyện này đối với Lý Trăn cũng chẳng gây ra gièm pha gì — dù sao nếu thật sự có hẹn hò trong rừng trúc, đối với nam tử mà nói thì nhiều nhất là thêm một cọc phong lưu vậy thôi, nhưng đối với nữ tử mới là đại sự liên quan đến danh tiết — cho nên ngay từ đầu Lý gia chẳng tính trộn lẫn vào lời đồn đãi này. Lý gia nghĩ đây là chuyện của bản thân Tạ Hành, danh tiết của nàng ta bị hao tổn thì cứ để nàng ta đau đầu đi, Lý gia không đáng phải vì nàng ta đi làm sáng tỏ. Nhưng bọn họ không ngờ Tạ Hành quyết tâm phải gả cho Lý Trăn, không màng có làm thiếp cũng phải gả cho hắn.
Lý gia muốn cự tuyệt, Lý Trăn cũng không đồng ý, chính là không chịu nổi Tạ Hành liều mạng bám chặt. Tạ Hành dứt khoát tung tin hôm đó trong rừng trúc, nàng ta đã cùng Lý Trăn chung đụng thể xác.
Nghe đến đó, Tạ Hộ không khỏi cảm phục Tạ Hành tự đáy lòng — — Được chứ, cô nương này thật là một trang hán tử!u hôn là một chuyện quan hệ đến thanh danh của tiểu nữ, mong rằng Đại công tử có thể lượng rõ nặng nhẹ mới tốt.”
Lý Du nghe Tạ Cận nói như thế cũng không lộ ra nửa điểm không vui, gật đầu nói: “Đúng vậy, hôm nay bổn hầu đến thật ra cũng vì chuyện này. Mấy năm gần đây Tạ đại nhân rất có thành tựu ở triều đình, bổn hầu cũng nhìn ra được, tương lai tiền đồ dĩ nhiên không thể hạn lượng. Có vài lời không biết bổn hầu có nên nói ra hay không?”
Tạ Cận thần sắc bất biến nhìn Lý Du: “Hầu gia dạy bảo, ti chức đương nhiên lắng nghe.”
Đối với thái độ khiêm tốn của Tạ Cận, Lý Du hiển nhiên cũng rất vừa lòng, gật đầu liền nói: “Khuyển tử ái mộ lệnh ái Ngũ cô nương, chỉ sợ hiện giờ trong kinh thành không người nào mà không biết, không người nào mà không hiểu. Nói thật, ta cùng với tổ mẫu của hắn không tán đồng hôn sự này. Tuy nhiên hắn lại lỗ mãng tới cửa cầu hôn, lại không vì hắn chuẩn bị “Tam thư lục sính” cũng là chứng tỏ thái độ của chúng ta. Thật ra cũng không phải nói lệnh ái không tốt, chỉ là chúng ta đều cảm thấy không quá thích hợp. Những lời này vốn không nên nói với Tạ đại nhân, nhưng hôm nay nếu ta đã đến đây, tất nhiên hy vọng đem hết thảy lời trong lòng đều nói rõ ràng mới tốt.”
Nụ cười của Tạ Cận thoáng lạnh hai phần, nhưng cũng không có lộ ra bộ dáng tức giận, chỉ xoa xoa tay nói: “Những lời này cho dù Hầu gia không nói ra, ti chức cũng đã biết đến, hoàn toàn không dám để tiểu nữ trèo cao đến Đại công tử của Hầu phủ.”
“Không không không.” Lý Du cắt ngang lời Tạ Cận, tiếp tục nói: “Tạ đại nhân hiểu lầm, ta còn chưa nói xong.”
Tạ Cận đưa tay ra hiệu ‘thỉnh’ rồi không nhiều lời nữa, tĩnh tâm ngồi nghe. Lý Du lại tiếp tục: “Ta nói như vậy cũng không phải phủ nhận chuyện khuyển tử cầu hôn. Trên thực tế, khuyển tử sau khi về nhà, bởi vì trưởng bối không đồng ý mà nhiều phen bực bội, không buồn ăn uống, ngày ngày uống rượu, sống như tên lưu manh. Ta nhìn trong mắt, đau trong lòng, bèn nghĩ thôi thì cứ để hắn như nguyện.”
Nghe đến đó, trong mắt Tạ Cận hiện lên chút ánh sáng, nhìn Lý Du bất động thanh sắc hỏi: “Ý của Hầu gia là…”
Lý Du dĩ nhiên nhìn thấy tia sáng trong mắt Tạ Cận, lại thu hồi ánh mắt, vân vê râu mép, không hề “thừa nước đục thả câu” nói thẳng: “Ý của ta chính là, ta không đành lòng thấy khuyển tử đau khổ, cũng muốn đồng ý chuyện này, bất quá… chỉ không phải làm chính thê, mà là làm trắc thất. Nếu Tạ đại nhân cũng đồng ý, ngày mai Tĩnh An Hầu phủ liền phái người tới định ngày, đưa sính lễ.”
Tạ Cận nhìn Lý Du, thần sắc rốt cuộc đại biến, mày nhíu lại, cắn cắn môi dưới, quyết đoán nói: “Xin thứ Tạ mỗ không đồng ý. Nói là trắc thất, chẳng phải cùng cấp với thiếp thị thôi sao? Tạ mỗ tuy bất tài, nhưng tuyệt không muốn nữ nhi yêu thương phủng trong lòng bàn tay đi làm thiếp cho người ta. Việc này Hầu gia không cần nhiều lời, dứt khoát không thể chấp nhận.”
Nghe thấy Tạ Cận nghiêm khắc cự tuyệt, Lý Du cũng không nổi giận, chỉ hít sâu một hơi rồi từ vị trí chủ vị đứng lên, khoanh tay dạo bước, thanh âm vững vàng nói: “Tạ đại nhân cũng không cần vội vã cự tuyệt. Bổn hầu có nghe nói tháng trước Ngũ cô nương bị bắt cóc, khi tìm được là lúc ở trong một hoa lâu của kinh thành. Một nữ tử đàng hoàng sao có thể bị trói đi hoa lâu? Ở trong hoa lâu đã trải qua chuyện gì, những việc này thử hỏi ai có thể thay Ngũ cô nương làm cho minh bạch? Nếu không phát sinh sự kiện kia, khuyển tử mà thích thì từ xưa “anh hùng khó qua ải mỹ nhân”, vì thế nghênh thú Ngũ cô nương nhập phủ làm phu nhân chính phòng cũng không có sao. Chỉ tiếc, thanh danh của Ngũ cô nương đã không còn, như thế nào có thể làm đích thê chủ mẫu tương lai của Tĩnh An Hầu phủ?”
Tạ Cận đôi mày hoàn toàn nhíu lại, cũng phản ứng rất nhanh gằn giọng: “Không biết Hầu gia từ đâu nghe được lời đồn đãi vô căn cứ kia, vì sao Tạ mỗ lại không biết nữ nhi của mình đã từng bị người bắt cóc? Lời nói của Hầu gia vô cùng kỳ quái. Tạ mỗ bất tài, ngược lại muốn xin hỏi Hầu gia, ngôn luận tổn hại danh tiết của nữ tử như vậy, lại từ chỗ nào nghe tới?”
Lý Du cười lạnh một tiếng: “Từ chỗ nào nghe tới? Dĩ nhiên là do chính người trong phủ bẩm báo. Ta đương nhiên cũng biết Ngũ cô nương vẫn là hoàn bích, bất quá thanh danh đã bị tổn hại. Tạ đại nhân xin yên tâm, mặc dù làm trắc thất, nhưng Lý gia chúng ta cũng tuyệt đối không bạc đãi nàng.”
Tạ Cận cũng đứng lên, cúi đầu trầm ngâm một lát rồi đưa tay làm dấu ‘thỉnh’ nói: “Việc này không cần bàn nữa, trước không nói đến thanh danh của nữ nhi không hề bị hao tổn, mặc dù bị hao tổn cũng sẽ không làm thiếp thị nhà người ta. Tĩnh An Hầu phủ hiển hách như vậy, Tạ mỗ trèo cao không nổi. Hầu gia trở về xin bảo Đại công tử dẹp bỏ phần tâm tư này đi, cho dù sau này hắn dùng kiệu tám người tới nâng nữ nhi, Tạ Cận đây cũng chướng mắt hắn. Hầu gia mời trở về đi.”
Lý Du hoàn toàn đen mặt: “Tạ Cận, ngươi có biết hôm nay lời nói của ngươi sẽ gây ra hậu quả gì không? Chỉ cần ta nói ra chuyện nữ nhi của ngươi bị bắt cóc, ngươi cho rằng nàng còn có thể bảo toàn thanh danh?”
Tạ Cận cũng không nhường một tấc: “Hầu gia cứ việc nói ra, nhưng sau khi Hầu gia nói xong đừng quên tìm ra chứng cứ. Nếu không, Tạ Cận cũng có thể kiện lên triều đình, tố cáo Hầu gia tội bôi nhọ! Mời!”
“…”
Lời nói đã đi đến mức này, Lý Du đích xác không còn lý do gì để lưu lại.
Vốn dĩ ông ta đã chướng mắt Tạ gia, khổ nỗi nhi tử ở nhà đòi chết đòi sống, còn nói ra lời hỗn trướng cái gì mà không phải nàng thì không cưới, sau lại từ nơi Lão thái thái nghe nói Tạ Hộ bị bắt cóc. Ông ta cân nhắc một hồi, nghĩ tới cứ thử ngả bài xem sao, nếu Tạ Cận sợ vậy thì tốt nhất, cưới một trắc thất vào cửa, tương lai nhi tử có thể cưới một chính thê gia thế hiển hách môn đăng hộ đối có thể giúp được hắn, vậy cũng không có gì ảnh hưởng. Chỉ là ông ta không ngờ tính tình Tạ Cận