Xuyên Nhanh: Nữ Chủ Giá Lâm, Nữ Phụ Mau Lui Ra!

Chương 49: Hào môn quý nữ vs dưỡng nữ trọng sinh (17)Chương 52: Hào môn quý nữ và dưỡng nữ trọng sinh (20)


Sau sinh nhật của Trình Chấn Sinh, tiếng tăm của Trình Tích Tri hoàn toàn lan truyền khắp Hoa thị.
Không ít phu nhân của các gia tộc khi nói chuyện với bà Trình đều cố ý hỏi thăm tình hình của Trình Tích Tri, nghe nói sau khi cô về nước thì không có ý định ra nước ngoài nữa thì vô cùng vui mừng, tiếp đó liền giới thiệu con cháu của mình.
Một vị tiểu thư như Trình Tích Tri, thân phận có, dung mạo xinh đẹp, đối với người của gia tộc bọn họ mà nói thì cũng không có gì quá đặc biệt.
Nhưng Trình Tích Tri là người được đích thân Đức lão tiên sinh khen ngợi, chỉ dựa vào điểm này thì người khác cũng không thể đem ra so sánh.
Những gia tộc trong giới kinh doanh như bọn họ, tiền bạc đã có thừa, nếu muốn có thêm danh tiếng thì cách nhanh nhất là tìm một cô con dâu có dung mạo xinh đẹp tính cách nho nhã thân phận cao quý.
Bà Trình một mặt tươi cười nói chuyện với các phu nhân nhưng mặt khác lại vô cùng kín miệng.
Trình Tích Tri nhà chúng ta mới mười bảy tuổi.
Hơn nữa sớm đã có hôn ước với Nguyên gia rồi.
Lúc này bà Trình không thể ngờ được, khi bà trở về nhà có một chuyện “kinh hỉ” đang chờ bà.

“Những tấm hình này là thế nào?” Bà Trình không dám tin vào những tấm hình đang để trên bàn, bà nhìn con trai cả không nói nên lời.
Trình Chấn Sinh mặt tái mét ngồi ở một bên, ngực phập phồng, có thể thấy là ông đang rất tức giận.
Con trai thứ hai Trình Kỳ Hiên mở miệng nói: “Mấy hôm trước con và anh trai đi mua đồ, nhìn thấy tên nhóc Nguyên Hàng này đang cùng Nhất Như dạo chơi mua sắm, vốn dĩ cũng không có gì, nhưng trước khi bọn họ rời đi còn hôn nhau thân mật. Chúng con mới phát hiện chuyện này có gì không đúng. Hai ngày nay con và anh trai thuê một thám tử đi điều tra, không cần điều tra cũng biết, hóa ra Nguyên Hàng và Trình Nhất Như sớm đã thông đồng với nhau!” Trình Kỳ Hi
Cố Thịnh Nhân rất lâu rồi chưa thư thái ngâm nước nóng như thế này.
Cô mặc choàng tắm, định đi ra ngoài, lúc này Nguyên Húc đang dọn bàn ăn, nhìn thấy cô anh liền cười nói: “Vừa đúng lúc, tôi đang chuẩn bị đi gọi cô, cô nhất định phải thưởng thức tay nghề của Richard, cậu ta làm những món ăn Italia rất ngon.”
Richard đứng ở bên cạnh đắc ý nhìn Cố Thịnh Nhân.
Cố Thịnh Nhân dùng nĩa lấy một ít thức ăn cho vào miệng.
“Thế nào? Có ngon không?” Richard nhìn Cố Thịnh Nhân bằng đôi mắt lấp lánh.
“Ngon!” Cố Thịnh Nhân giơ một ngón ray cái về phía Richard.
Richard vui vẻ ra mặt: “Tôi rất thích cô, Tích Tích.”
Sau khi ăn cơm trưa xong, Richard không biết phải đi đâu, trước khi đi còn nháy mắt ra hiệu cho Nguyên Húc nên nắm lấy cơ hội này.
Cố Thịnh Nhân và Nguyên Húc nằm dưới một cây cổ thụ phơi nắng.
“Sao cô lại yên tâm đi cùng tôi đến đây? Cô không sợ tôi mang cô đi bán à?” Nguyên Húc trêu đùa.
Cố Thịnh Nhân nhìn về phía Nguyên Húc cười: “Tôi biết anh sẽ không làm như vậy.”
Nguyên Húc tò mò: “Tin tưởng tôi như vậy sao?”
Cố Thịnh Nhân gật đầu: “Tôi tin anh.”

Nguyên Húc bỗng nói không nên lời, trong lòng anh dâng lên một cảm giác, hơi ngòn ngọt, hơi chát chát nhưng lại đặc biệt thoải mái dễ chịu.
Anh biết, cảm giác này gọi là cảm động.
Cô gái mà anh thích hoàn toàn tin tưởng vào anh.
Thật ra anh đã hiểu nhầm ý của Cố Thịnh Nhân.
Sở dĩ Cố Thịnh Nhân tin tưởng anh vì hai lý do: Một là trên người anh có mùi hoa sen giống như Cơ Ngọc, mùi hương này khiến cho Cố Thịnh Nhân mơ màng, hai là có hệ thống ở trong tay nên Cố Thịnh Nhân không sợ có người làm chuyện gì bất lợi đối với cô.
Cố Thịnh Nhân đột nhiên đứng dậy trước mặt Nguyên Húc: “Nguyên đại ca, anh đừng động đậy.”
Nguyên Húc nghi ngờ: “Sao vậy?”
Cố Thịnh Nhân cười một cách gian xảo: “Anh nhắm mắt lại, giữ nguyên tư thế này không được động đậy.”
Nguyên Húc không hiểu lắm nhưng cũng ngoan ngoãn nghe lời nhắm mắt lại.
“Tách tách!” Nguyên Húc mở mắt ra thì thấy vẻ mặt thỏa mãn của Cố Thịnh Nhân đang đưa tay thu điện thoại điện thoại di động về.
“Trên mặt anh có một bông hoa, người đẹp ngủ!” Cố Thịnh Nhân cười chế nhạo, định quay người bỏ chạy trước khi Nguyên Húc kịp phản ứng.
Kết quả là vạt áo choàng tắm quá dài khiến cô không cẩn thận dẫm lên.
“Ai da.” Cố Thịnh Nhân theo phản xạ bám vào vật ở bên cạnh nhưng cũng không ngăn được việc mình bị ngã xuống đất.
Trên mặt đất có trải một tấm thảm dày, Cố Thịnh Nhân không thấy đau, chỉ là dường như có chỗ nào không đúng?
Cố Thịnh Nhân ngớ ra nhìn áo choàng tắm màu trắng đang ở trong tay mình, cô đưa mắt nhìn lên.
Cái này hình như là áo choàng tắm trên người của ai đó?
Cố Thịnh Nhân nuốt nước miếng, nhìn về phía Nguyên Húc.
Đập vào mắt cô là một thân hình nam tính, cơ bắp sáu múi rắn chắc, không phải kiểu vai u thịt bắp như những người ở phòng tập thể hình, cơ bắp của Nguyên Húc vô cùng săn chắc, không ai có thể nghi ngờ sức mạnh của những cơ bắp kia.
Nhìn tiếp lên phía trên, ánh mắt Cố Thịnh Nhân chợt dừng lại.
Gần xương quai xanh bên trái của Nguyên Húc có một bông hoa sen đang lặng lẽ nở rộ.
Cố Thịnh Nhân bỗng cảm thấy hốc mắt hơi nóng lên, cô có cảm giác trái tim mình đã tìm được bến đỗ.
Đến khi một đôi tay dùng sức kéo cô đứng dậy.
Cố Thịnh Nhân nhìn thẳng vào khuôn mặt hoàn toàn khác với kiếp trước của Nguyên Húc.
“Cô nhìn đã mắt chưa vậy?” Nguyên Húc nhìn cô gái đang ngây người nhìn anh, giọng khàn khàn hỏi.ên càng nói càng tức giận, cuối cùng gọi thẳng tên của Trình Nhất Như.
Theo ngày tháng của những tấm hình này, từ khi Trình Tích Tri đang còn ở nước ngoài thì Trình Nhất Như và Nguyên Hàng đã có tình cảm mờ ám.
“Bộp!” Trình Chấn Sinh đập vào bàn, nói với con trai cả: “Lập tức gọi Trình Nhất Như đến đây.”
Trình Bác Hiên gọi điện thoại cho Trình Nhất Như.
Trình Chấn Sinh nhíu mày: “Đừng để Tích Tích biết chuyện này.” Đứa con gái ông vô cùng yêu thương làm sao có thể bị những chuyện như thế này làm bẩn tai.
“Không cần đâu, con đã biết rồi.” Cố Thịnh Nhân đẩy cửa tiến vào.
Cô ôm lấy ông Trình đang nổi nóng: “Ba, con đã lớn thế này rồi, chuyện của con, con có thể tự mình quyết định.”
Ông Trình cẩn thận quan sát Trình Tích Tri, vừa nhìn ông đã phát hiện khuôn mặt con gái không có vẻ gì là đau khổ, buồn bã, ông ngạc nhên nói: “Tích Tích con không sao chứ?”
Cố Thịnh Nhân hơi chun mũi lại: “Con có thể có chuyện gì chứ? Con và Nguyên Hàng vẫn chưa chính thức kết hôn, nói thẳng ra thì cũng chỉ hơn người xa lạ một chút. Con cũng không thích anh ta.”
Cô dừng lại một chút rồi nói tiếp: “Hơn nữa, chuyện của anh ta và chị con sớm đã biết.”
Những lời cô vừa nói ra khiến tất cả mọi người ở trong phòng đều kinh ngạc.
Bà Trình nghĩ đến việc con gái mình phát hiện ra vị hôn phu và chị của mình lén lút qua lại với nhau mà không hề nói với ai, chỉ âm thầm chịu đựng một mình.
“Con gái đáng thương của mẹ, thật oan ức cho con.” Bà Trình lấy khăn tay ra lau nước mắt liên tục.
Cố Thịnh Nhân:?
Cô vừa nói gì sai sao? Chẳng lẽ đã chọc vào đúng nỗi đau của bà Trình?


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.