Chương 33. Vị hôn thêcủa Mặc Thời Khiêm
Ninh Du Nhiên chu môi một cái: “Đối với tớ mànói, người ấy như ánh sao trên trời, xa không thể với tới, chỉ cóthể từ dưới ngước nhìn lên. Nam thần nếu không thể lấy làm chồng thìkhông giữ mình trong sạch lại cócan hệ gì?Đẹp traiđược rồi, dùsao cũng chỉ cóthểnhìn, dùng không nổi a”.
TrìHoan “…”
Ninh gia thật ra thìcũng không tệ lắm. Cha mẹNinhđều làm ăn, chỉ làcông ty quy mônhỏ không thểso cùng Mạc Gia hayĐường gia.
Đường Việt Trạch làngười đàn ông sáng giánhất Lan thành, không ai bìkịp.
Gia cảnh cùng Mạc Tây Cố tương đương nhưng anh ta lại cao hơn Tây Cố rất nhiều ở khoản phong lưu, đàn bàxung quanh anh ta hết một người lại đổi một đôi, người trước ngãxuống người sau tiến lên. Bởi vìngười đàn ông này ngậm thìa vàng màlớn lên, bởi vìanh ta anh tuấn tiêu sái, không chỉ giàu sang tuấn mỹ, anh ta còn tốt nghiệp song hệHarvard,đối với các loại nhạc cụ tương đối tinh thông, cóthểthưởng rượu cóthể chơi xe.
Nói tóm lại đây làmột kẻ chịu chơi không gìkhông thể.
Màngười người lưu truyền thứ khiến anh ta nổi tiếng nhất, đó làchỉ cóanh ta chinh phục đàn bà, không cóngười phụ nữ nào khiến anh ta khuất phục.
TrìHoan hoàn toàn không biết Ninh Du Nhiên cùng Đường Việt Trạch chạm mặt khi nào, yêu thích anh ta bao lâu, hỏi cô ấy cũng chỉ mơ hồ không rõ, cóthểngay từ lần đầu gặp, vìvẻ đẹp trai kia khiến cô mêsay. Nhưng làcho dùluôn chạy đến nơi anh góp mặt nhưng cô chưa từng có ý định tiếp cận hay thật phát sinh quan hệ gìcùng anh.
TrìHoan coi như cô đang mùquáng đơn phương, đợi khi cô ấy tìm được chân ái của đời mình sẽquên ngay thôi.
Bị cô gái này làm cho buồn cười, TrìHoan chòng ghẹo :”Đây làtheo tớ uống rượu giải sầu hay vì đi ngắm nam thần hả”.
Ninh Du Nhiên ôm lấy cô :”Đương nhiên làvìTrìHoan nhàchúng ta rồi”.
Vừa nói cô vừa đưa tay ấn thang máy.
TrìHoan đang muốn đưa chân bước vào, sau lưng đột nhiên vang lên giọng nói vô cùng quen thuộc.
Thanhâm mát lạnh, trầm thấp từ tính lộ ra vẻung dung tự tại khiến ai kia luôn cóbộ dạng cao cao tại thượng, nhìn người bằng nửa con mắt.
-“Đường thiếu”.
Giọng nam nhàn nhạt thật chậm rãi.
-“Tháng trước thiếu anh một triệu, vềnhàtôi sẽ chuyển khoản cho anh, sau này cô ấy liền không nợanh cái gìnữa”.
Đólà…
TrìHoan dừng bước chân lại, quayđầu nhìn sang.
Đường Việt Trạch đối mặt với cô, dùcách thật xa cô vẫn nhìn rõgòmáanh tuấn cùng khí chất hào sảng.
Anhđứng cách một cái bàn, đối diện với một cặp nam nữ. Người đàn ông khoác áo màu xanh, bóng lưng cao ngất màcôquen thuộc tới không thểquen thuộc hơn, nhưng loại quen thuộc này hôm nay lại nhiều thêm một phần xa lạ.
-“Hoan Hoan!” .Ninh Du Nhiên nhẹ đẩy đẩy cô:“Hoan Hoan!”.
Đột nhiên TrìHoan giống như cảm giác được điều gì, ngẩng đầu nhìn lên trên lầu. Quảnhiên, người đàn ông yêu nghiệt bên miệng ngậm điếu thuốc đang đứng ở đó, bạc môi khẽnhếch lên. Nhìn từ trên cao, khói thuốc vấn vít tản mạn không cheđược gương mặt kia – làbạn của Mặc Thời Khiêm – chủ của hai chiếc siêu xe Ghosts cùng Pagani.
TrìHoan vẫn luôn cảm thấy người này làmột đại nhân vật nhưng không biết tên anh.
-“Thật rảnh rỗi, Đường Việt Trạch sao lại đến đây?”.
-“Tôi vừa tớiđãthấy cậu nên không qua xem. Nhưng mànghe nói gần đây anh ta theođuổi một bông hoađãcóchủ, ở chỗ này chắc cũng vìngười kia…Anh ta cóvẻthực sựthích cô gái này, theođuổiđãmấy tháng, cha người ta nhập viện anh ta lập tức an bài cùng thanh toán toàn bộchi phí giải phẫu.”
-“Sauđóthìsao?”.
Ninh Du Nhiên bĩu môi: “Sauđó liền nhân cơ hội quấn quýt cô gái kia chứ sao?. Nhưng làbây giờ bạn trai chính thức của người ta tới rồi, bất quá…”.
Cônhìn bóng lưng cao ngất đằng xa cười một tiếng: “Dám cùng Đường Việt Trạch trắng trợn cướp đàn bà… Còn thực sựthành công, chắc cũng làkẻ cótiền. Đúng làhồng nhan hoạthuỷ mà!”.
TrìHoan liếc cô một cái: “Thế nào? Muốn qua xem sao?”.
-“Cậu không phải trước giờ đều không hứng thú với mấy chuyện quađường Giáp Ất à?”.
-“Thi thoảng cũng cóngoại lệ chứ… Lại nói mình cũng muốn nhìn một chút xem nam thần cùng vệ sĩnhàmình tranh giành cái dạng phụ nữ tầm cỡ bực nào”.
Ninh Du Nhiên trừng lớn mắt: “Vệ sĩ của cậu?”.
-“Cậu không nhìn ra đó làMặc Thời Khiêmà?”
Ninh Du Nhiên: “…”.
Lúc hai người đi tới, Mặc Thời Khiêm vừa khéo kéo cô gái bên cạnh quay người sang, sau đó tầm mắt hai người cứnhư vậy đụng nhau.
TrìHoan nhìn thấy anh, lại chuyển ánh mắt sang người con gái bên cạnh.
Thực không giống trong tưởng tưởng của cô, ít nhất làkhông kham nổi bốn chữ hồng nhan hoạthuỷ. Tuy không tính là đại mỹnhân nhưng khuôn mặt cũng xinh xắn đáng yêu. Tuổi tác chắc làhơn cô một hai, tóc đen dài thẳng, gương mặt sạch sẽ không trangđiểm lộ ra vẻ nữsinh thanh thuần.
A, khótrách Đường thiếu nghiệm qua bao nhiêu đàn bàcũng phải quỳ. Đầu năm nay xinh đẹp thịnh hành nhiều lắm, nhưng thanh thuần bực này quả làhiếm thấy.
Đây chắc làvị hôn thêthanh mai trúc mãcủa Mặc Thời Khiêm rồi.
Mặc Thời Khiêm liếc mắt liền thấy TrìHoan, mi tâm cứthếnhíu chặt lại.
-“Lương Mãn Nguyệt”
Thanhâm thật thấp từtrong cổ họng Đường Việt Trạch phát ra, mang theo mùi vị cắn răng nghiến lợi. Anh ta bước tới phía họ,trong giọng nói lộra giễu cợt: “Em chắc chắn lựa chọn rời đi cùng anh ta? Em chắc chắn vìem yêu anh ta chứ không phải vìanh ta làvị hôn phu của em?”.
Mặc Thời Khiêm cùng Lương Mãn Nguyệt đều đứng im không nhúc nhích. Người trước cau mày nhìn chằm chằm TrìHoan, người sau cúi đầu cắn chặt môi không nói chuyện.
-“Em chắc chắn trong lòng em không yêu tôi? Thời gian em vui vẻ bên tôi chẳng lẽ làgiả? Cóphải em lo sợ ở bên tôi sẽmang danh tham lam phúquý?”.
Bảvai Lương Mãn Nguyệt hơi co rút, càng dùng sức cắn chặt môi.
Giọng đàn ông căng thẳng lộ ra vội vàng: “Em hãy nghĩ cho rõ đi! Tôi yêu em hơn anh ta. Nhưng nếu hôm nay em quyết định cùng anh ta rời đi… Đường Việt Trạch tôi đảm bảo thành toàn em, không cùng em dây dưa chút nào nữa”.
TrìHoan nhìn ra được, người nào sáng suốt đều nhìn ra được cô đang động dung.
Mặc Thời Khiêm hơi nghiêng người, mắt đen như giếng cổ âm u, môi mỏng nhạt nhẽo vén lên một nụ cười, khí tràng toát lên áp lực cường đại vô hình:“Đường thiếu, thua chính làthua,đừng vìmình thua mà đánh mất mặt mũi họ Đường các người”.
Lương Mãn Nguyệt cuối cùng quyết tâm, thấp giọng nhả ra từng chữ: “Tôi rất nhanh sẽ kết hôn cùng anhấy rồi… Đường thiếu, hy vọng anh…. Nói được làm được!”.
Đường Việt Trạch nhìn chòng chọc bóng lưng cô bước đi không quayđầu lại, cười lạnh nói: “Được! Như các người mong muốn!”.
Dứt lời nhìn lướt qua bên cạnh, thuận tay lôi một người phụ nữ vào ngực rồi cúi đầu hôn lên.