Vợ Yêu Ở Trên: Mặc Thiếu Nhẹ Nhàng Hôn

Chương 18


“Đi đâu vậy, xe của chúng ta không ởchỗđó”
Người đàn ông coi như không nghe thấy, trực tiếp hướng bên kia đi tới.
TrìHoan không biết bịthứgìlần nữa đập trúng, trên trán chảy ra chất lỏngấm áp, cô ngẩn người, bất tri bất giácmới kịp phảnứng. Là máu.
Một giây hoangđường trôi quađể lại trongđầumộtý nghĩ duy nhất. Mặt của cô không thểbịthương, cô làdựa vào khuôn mặt kiếm cơm a.
Tiếng kêu đến cổhọng lại nén xuống, cô cho tới bây giờcũng chưa từng chật vật như vậy. Cànglàkhôngởtrước mặt người khác chật vật như vậy.
Ồnào náo động phảng phất hỗn loạntrongđầu khiến TrìHoan không biết phải làm thếnào đểđối mặt, côthậm chí hy vọng mình cứ như vậy biến mất cũng không muốn đểbất luận kẻnào bắt gặp cô nhếch nhác,khổsởcùng khóchịu.
Lại cóvật gì đập tới, côtheo bản năng giơtay lên cản, trước mặt đột nhiên tối sầm, khí tức mát lạnh quen thuộc bao quanh thân thể, bao phủcảkhứu giác của cô.
Giọng đàn ông trầm thấp vang lên trên đỉnhđầu :”Ngây ngốc đứng đây làmgì, không sợbẩn, không sợ đau?”
Mặc Thời Khiêm vô cùng cao lớn, TrìHoan bịtrangphục của anhbao lại nhỏnhắn,không đểý liền không thểthấy cô đứng sau anh.
Anh tới liền khiến người chú ý, anh cúi đầu, mày kiếm nhíu lại nhìn vết bẩn cùng máu trên trán cô, hơi nghiêng đầu liếc thấy Mạc Tây Cố cùng Tô NhãBăng, mặt mày âm trầm xuống. TrìHoan kéoống tay áo anh, nhỏgiọng kêu lên :”Mặc Thời Khiêm”
Anhừmột tiếng, thấp giọng nói câu mạo phạm liền giơ tay đem cô bế ngang lên:“Cô bịthương rồi, tôi đưa cô đitìmbác sĩđểxửlí vết thương”
Một động tác này liền khiến nhiều người nhìn lại, xìxào bàn tán. Trì Hoan trực tiếp đem mặt vùi vào trong ngực anh, hận không thểgiấu cảngười mìnhvào.
Mặc Thời Khiêm xoay người, ánh mắt lạnh lùng quét qua haingười kia, trong lúc vô tình bắt gặp tầm mắt Mạc Tây Cốnhìn vềphía bọn họ, bạc môi mỏng hơi nhếch lên kéo ra mấy phần châm chọc khiến tâm
Mạc Tây Cốvô cớtrùng xuống, trong lòng dâng lên tư vịkhónói. Dường như muốn đưa tay bắt lại thứgìnhưng chưa kịp nắm lấyđã biến mất.
TrìHoan rũ mắt, lấy áo khoác ngoài lautrán mình nhưng lại đụng phải vết thương, đauđếncôhút khí, nước mắt đảoquanh tròng.
Mặc Thời Khiêm cúi đầu,thấp trọng trách mắng :”Chớđụng lung tung”
“Tôi không đi bệnh viện, anhđưa tôi về”
“Vết thương của cô cần xửlý”
“Những vết thương này không coi vào đâu”

Mặc Thời Khiêm lần này nhìn cũng không thèm nhìn cô, dưới chân không ngừng, phương hướng càng không cóthay đổi.
TrìHoan lên giọng:“Tôi nói đưa tôi về, anh cónghe thấy không?”
Anhthản nhiên nói:“Côban nãy cũng rống như vậy một câuđã không bịai đập”
“Mặc Thời Khiêm!”
Anh nhẫn nại nói qua:“Cha cô nói qua, bất cứthứgìliên quan tới vấn đềan toàn vàthân thểcủa cô, không thểtuỳtheo cô tựtung tự tác”
TrìHoan nhìn theođộcong kiên nghịdưới cằm anh, chỉcảm thấy chính mình cho tới giờcũng chưa từng uỷkhuất như vậy.
Vịhôn phu trong tâmthìtrong mắt chỉchứa một người phụnữđãcó chồng.
Không biết ngu ngốc thếnào mới cóthểbịngườihâmmộmình ngộ thương.
Nuôi cái kẻhộvệlại căn bản không nghe lời mình.
Càng nghĩ càng uỷkhuất, nước mắt nhẹ nhàngrơi xuống, từng giọt từng giọt cho tới khi không cầm được mãnh liệt màrơi, nằm trên vai anh khóc thút thít.
Cổnhân nói nước mắt tứhoành lưu, Mặc Thời Khiêm dừng chân lại,cúi đầu nhìn áo khoác ngoài loang lổ, trên người chỉcòn mỗi chiếc áo len mỏng cũng chịu chung sốphận.
TrìHoan khóc lên căn bản không đẹp nhưtrong phim, nước mắt nước mũi đều cọlên y phục của anh.
Mặc Thời Khiêm nặng nềnhắm mắt, huyệt thái dương haibên nhảy thình thịch, nhịn rồi lại nhịn mới không đem cô ném xuống.
Chêcười, cái gìmànữthần vui vẻ, như vậy thất thốlại còn bẩn thỉu.
Giọng đàn ông trầm thấp lại cứng ngắc vang lên:“Đừng khóc!”
“Tôi muốn về, tôi không muốn đi bệnh viện”
Mặc Thời Khiêmnhìn cửa bệnh viện ngay trước mặt, lại nhìn mặt cô trong lòng, chân thon dài lưỡng lự vài lần.
Ánh sáng bạc lướt qua, người đàn ông tuấn mỹdựa trên xe thểthao, nhìn họtới gần chân mày nhếch lên :”Ồ, Đại tiểu thư”
Mặc Thời Khiêm mặt không biểu tình:“Lái xe”
Lông mày người kia lại vểnh cao hơn:“Tôi làtài xếcủa cậu chắc”
Miệng nói vậy người lại đứng thẳng lên, với tay mởcửa ghếsau, sờsờ cằm tựa tiếu phi tiếu “Đại mỹnhân đây làbịngườihâmmộmình vây công?”
Mặc Thời Khiêm không đểý tới hắn, ômTrìHoan lên xe, lãnhđạm liếckẻvẫn đứng bên ngoài lảm nhảm :”Nhiều lời như vậy, cậu là đàn bà sao?”
“…”
“Không phải là quần áo bịđàn bàcọnước mũi sao, lại còn giận cá chém thớt tôi làm gì?”
Nói đoạn phóng xe đi.
Người đàn ông lái xe liếc nhìn kính chiếu hậu, thuận tay đưa mấy tờkhăn giấy ra phía sau, Mặc Thời Khiêm tựnhiên nhận lấy.
Vốn TrìHoan muốn cầm, nhưng người bên cạnh trước khi cô đưa tay rađãlấy, cônhững tưởng anh đưa côlau mặt. Trênmặt côvừa trứng vừa máu, còn cócảnướcmắt trộn lẫn vào nhau dinh dính rất khó chịu. Côthậm chí còn nhắm mắt lại theo bản năng.
Nhưng là đợi thật lâu, thật lâu cũng không đợi đượckhăngiấy lau, vì vậy cô liền mởmắt, nghiêng đầu nhìn sang thấy anhđang nhíu chặt mày, mặt không biểu cảm lau chùi bảvaiướt nhẹp. Cô đương nhiên biết thứkia lànước mắt nước mũi của mình a.
Chợt nhớlại buổi sáng cô gắp bánh bao cho anh, anh liền gác thìa bỏ luôn bát cháo đang ăn dở.
Cô có đến mức đáng ghênhư vậy sao?
Cảm giác tức giận xông lên đầu, cắn cắn môibực mình nhưng vẫn là không nói gì, nước mắt rơi càng lợi hại hơn, chẳng qua làkhông khóc ra tiếng.
Mặc Thời Khiêm bận làm sạch y phục của mình, không chú ý tâm tình người kia, ngược lại người ngồi trước cong môi cóchút buồn cười.
Làm huynh đệnhiều nămanh đương nhiên biết Mặc Thời Khiêm người này dùlăn lộn từtầng chót, tràtrộn trong hắc đạo, cũng từng trải qua huấn luyện quân đội lại không hiểu được nuông chiềuở đâu ra cái bệnh sạch sẽcủa các quý công tửnhàgiàu.
Hắn tựtay chuyển cảhộp khăn giấy rasau, giọng nói từtính gợi cảm :“Trìtiểu thư”
TrìHoan cóchút ngượng ngùng, nhưng vẫn đưa tay đón lấy.
Miệng chưa kịp nói cám ơn lại có bàn tay khớp xương rõràng mang khăn giấy đi mất.
TrìHoan cảm thấy tức đau cảgan, đang muốn nổi bão, cằm đột nhiên bịnâng lên đối diện gương mặt anh


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.