Chương 17. Cô mới làngười ngoài cuộc
Tô NhãBăng ngẩng đầu đối diện với tầm mắt Cố phu nhân, rõràng làgương mặt tươi cười ôn hoànhưng ánh mắt tựa như hàng ngàn cây kim. Cô sao không nghe raý cảnh cáo, cắn cắn môi qua một lúc lâu mới nói :”Hôn lễ của Tây Cốthứ lỗi cháu không tham giađược”
Mạc phu nhân hời hợt ồ một tiếng, lại chuyển đề tài hướng về TrìHoan :”Áocưới Tây Cố đi Pháp đặtđã xong, ngày mai nếu rảnhđể Tây Cố đưa conđi thử, nếu không vừa liền sửa, thế nào?”
TrìHoan nhìn Mạc Tây Cố :”Chỉ cần Tây Cố sắp xếp được thời gian, còn liền sao cũng được”
Mạc Tây Cố ngẩng đầu, thật sâu nhìn cô chừng mười giây lại cúi đầu ăn không đáp ứng, cũng không cự tuyệt.
Tô NhãBăng cúi đầu nhìn từng hạt cơm trong chén, cố nén ý định bỏcủa chạy lấy người, loại khóchịu này không phải làlần đầu cô chịu đựng qua. Chẳng qua khiđó cô làvai chính, cóngười bên cạnh che chởcho mình. Bây giờ tình cảnh vẫn thế, cô lại chỉ làngười ngoài chẳng thể nói được một câu.
Sau khi ăn xong, Mạc Tây Cố lấy chìa khoá trên bàn tràthuận miệng nói :”Tôi đưa hai người về!”
Không đợi TrìHoan mở miệng, Mạc phu nhân nhàn nhạt liếc nhìn Tô NhãBăng, lập tức cô liền đứng lên khoát tay gượng gạo cười, nói :”Không cần, tôi tự mình trở về, Tây Cốanhđưa Trìtiểu thư về đi”
Mạc Tây Cố ngón tay treo chìa khoá, nhẹ giọng, nói :”Ở đây rất khóbắt xe”. Lan thành làkhu biệt thự giới nhàgiàu nổi danh, nhàai cũng cókhông chỉ một chiếc xe riêng.
Tô NhãBăng vẫn làcự tuyệt :”Không cần phiền phức như vậy, đi một đoạn liền cótrạm xe bus, tôi đi xe bus về cũng rất tiện”
TrìHoan nhìn họ một cái cườ,i nói :” Không phiền, đều thuận đường cả, đi thôi”
Tô NhãBăng nhìn TrìHoan, cuối cùng khẽ gật đầu :”Vậy, làm phiền!”
Ra khỏi biệt thự, Tô NhãBăng nói với Mạc Tây Cố :” Tây Cố, cho em vềnhàtrọ”
Mạc Tây Cốcau mày trầm giọng :”Đi bệnh viện, bác sĩnói em còn cần ở lại bệnh viện một thời gian nữa”
“Em không muốn về bệnh viện”
Khuôn mặt đàn ông lập tức trầm xuống :”NhãBăng, đừng tùy ý nữa!”
Phía sau một lúc lâu không cóthanhâm, im lặng cả phút đồng hồ, Tô NhãBăng mới cất tiếng :” Nếu anh không đưa em vềnhàtrọthìtới giao lộ phía trước cho em xuống đi”
Mạc Tây Cố nhìnqua kính chiếu hậu thấy gương mặt côthêlương, tay lái bỗng nhiên tăng thêm lực, môi mím thành một đường thẳng, không nói một lời đạp ga tăng nhanh tốc độ xe, vẫn hướng bệnh viện lái đi.
“Dừng xe!”
“Dừng xe! Dừng xe! Mạc Tây Cố dừng xe!”
Vô luận Tô NhãBăng ở ghế sau ầm ĩthế nào, Mạc Tây Cố cũng không cónửa điểm dao động.
Xe tại cửa bệnh viện dừng lại, Tô NhãBăng liền lập tức đẩy cửa xuống xe, Mạc Tây Cố ánh mắt lạnh lẽo không chút nghĩ ngợi giật ra dây an toàn đuổi theo.
TrìHoan ngồi ở ghế phụ, xuyên thấu qua cửa kínhô tônhìn người đàn ông gương mặt lạnh lùng giận dữ đang vượt qua dòng xe, móng tay cô thật sâu bấm vào lòng bàn tay. Cô biết Mạc Tây Cố không yêu cô, nhưng cho tới bây giờ cô mới biết hắn thờ ơ tới mức này. Chưa từng thấy qua Mạc Tây Cố yêu ai, cô chưa từng thấy đauđớn nhưthế này.
Lời Ninh Du Nhiên nói lại vang lên bên tai :” Hoan nhi, hai người sắp kết hôn. Cậu thực xác định với thái độ hiện tại, cậu gảcho hắn sẽ hạnh phúc sao?”
Tầm mắt đột nhiên mơ hồ.
Ngoài xe bỗng trở nên ồnào náo động, cônghiêng đầu nhìn ra lúc này mới phát hiện bãi đậu xe chật kín người, ai nấy thi nhau ném đồtrong tay về phía Tô NhãBăng.
Cô ngẩn ra muốn đưa tay mở cửa xe, một chân vừa chạm đất giữa tránđãtrúng ngay một quả trứng gà, trờiđãtối, bãi đậu xe ở bệnh viện ánh sáng lại càng ảm đạm, TrìHoan bị trứng gà đập trúng liền đau tới gập người lại vìvậy không ai thấy rõdiện mạo của cô. Đột nhiên xông tới đều làmấy cô bétrẻ tuổi, cóvẻnhư đãngồi ở đây chờ một hồi lâu.
“Đồ tiểu tam không biết xấu hổ”
“Đánhả”